Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:54

Suy cho cùng thì đây là đầu tiên cô thấy hai chị em mà như nước với lửa thế .

Tưởng Tư Duy cũng hiểu Giản Nhung Nhung như thế: “Chị gì với chị?”

Đương nhiên Lâu Già sẽ đổ thêm dầu lửa: “Cũng gì hết, chỉ dìm hàng em mấy câu thôi.”

“Không mấy câu như bảo chị đừng cân nhắc đến em ?” Tưởng Tư Duy cảm thấy như quá giống với phong cách của Giản Nhung Nhung.

“Không , em thế ?”

Tưởng Tư Duy lắc đầu, bỗng nhiên về phía Lâu Già: “Chị ảnh hưởng đến quyết định của chị ?”

“Em nghĩ thế nào?” Lâu Già hề nao núng , thậm chí trong ánh mắt còn xen lẫn ý .

Đến cùng thì Tưởng Tư Duy là đối thủ của cô, tai đỏ lên, mắt lúc cô lúc cô, qua một hồi lâu mới nhỏ giọng : “Em nghĩ là sẽ .”

“Vậy thì thôi.” Lâu Già .

“Thế chị —” Tưởng Tư Duy thử dò hỏi: “Muốn suy nghĩ thêm bao lâu nữa?” Lâu Già : “Không em còn ?”

“…” Chết tiệt.

Tưởng Tư Duy đột nhiên hối hận vì đó cái gì mà suy nghĩ đến lúc , nên giải quyết vấn đề trong một , chờ đợi dù chỉ một ngày.

lời tự , hối hận cũng kịp nữa, cũng chỉ thể âm thầm cắn răng để Lâu Già từ từ suy nghĩ.

May mắn thời gian luôn tiến về phía , cuộc sống dạy học tình nguyện dần nề nếp, Tưởng Tư Duy mới mắt nhắm mắt mở một cái mà khi bước tháng 8 còn cảm thấy mơ màng.

Dường như chỉ mới đến đây nhưng chẳng ngờ cận kề lúc rời .

Trong hơn một tháng ở đây, Tưởng Tư Duy hòa nhập với cuộc sống địa phương một cách mỹ, chỉ tiếng địa phương mà còn lén học một bài hát dân ca và điệu múa dân gian bản xứ.

Dĩ nhiên học những thứ cũng hề uổng công.

Ngày 7 tháng 7 âm lịch là ngày lễ truyền thống của thôn Ngô Đồng. Vào ngày , trong thôn náo nhiệt từ sáng sớm đến tận tối khuya, ban ngày thắp hương cầu phúc, múa hát tưng bừng, ăn cỗ ăn tiệc.

Đây là đầu tiên nhóm Lâu Già tham gia ngày lễ như , họ thôn dân nhiệt tình vây quanh, ăn từ sáng sớm đến tận tối, đến cuối cùng thậm chí còn sang bên cạnh để ói .

thật sự ăn nổi nữa.” Hà Diểu xua xua tay: “ nghỉ một lát.” Lâu Già đặt đũa xuống theo: “ cũng nghỉ một lát.”

Bàn của họ đều là giáo viên đến dạy học tình nguyện, vốn cũng nhiều , nhưng dân sợ họ ăn đủ no nên cứ liên tục mang đồ ăn đến cho họ.

Khi Ưng Hy đến xem họ, bàn vẫn còn vài đĩa thức ăn ai động đến.

thấy mãi thành quen, : “Không , ăn cỗ là dọn bàn, chơi , đói thì tới ăn tiếp, bảo họ hâm nóng .”

“Vậy thì quá.” Phương Tấn : “Bọn thật sự ăn nổi nữa.”

“Uống chút , giải ngấy.” Ưng Hy đặt bình đang cầm tay lên bàn, một vòng hỏi: “Sao ít thế ?”

“Tư Duy đến nhà Tiểu Đông quần áo.” Phương Tấn trả lời. “Sao ?” Ưng Hy về phía Lâu Già.

“Lúc mang đồ ăn lên vô tình đổ lên vai em .” Lâu Già . Ưng Hy kinh hãi : “Không bỏng chứ?”

“Không , chỉ là món nguội thôi.” Lâu Già .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-20.html.]

Trong khi họ đang đùa thì Lưu Tiểu Đông vội vã chạy tới: “Chị Tiểu Hy, thầy Tiểu Tưởng gặp chuyện !”

Câu của quá đáng sợ, đầu Lâu Già ong ong, cô lập tức dậy: “Cậu ?”

Những khác trong bàn cũng lên theo, Ưng Hy túm Lưu Tiểu Đông hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy .

Lưu Tiểu Đông vội vàng : “Cậu cứu , cánh tay thương nhẹ.”

Chuyện trái cũng hề phức tạp. Trong thôn một đứa trẻ trèo lên cây đào tổ chim, leo cao mà chân vững, đúng lúc Tưởng Tư Duy và Lưu Tiểu Đông ngang qua tàng cây.

“Cũng chỉ một tấc thôi, gốc cây một hố đất, lúc đỡ đứa trẻ vững mà cũng nhẹ, đoán chừng là cánh tay đè lên.” Lưu Tiểu Đông thở dài: “Chú La đưa đến trạm y tế của thôn , bảo về với một tiếng.”

Cả nhóm cũng còn tâm tư ăn uống nữa, vội vàng đến trạm y tế. Lúc đến nơi, Tưởng Tư Duy mới treo cố định cánh tay xong và từ trong .

Lâu Già vài chỗ trầy da nhỏ mặt , nhíu mày hỏi: “Sao ?”

“Trật khớp, vấn đề gì lớn, bác sĩ cho em về .” Tưởng Tư Duy : “Chỉ là sắp tới cử động nhiều.”

“May mắn là chuyện lớn gì xảy , nếu thật sự ăn thế nào với cô Lâu.” Hiệu trưởng La thở dài thườn thượt: “Không vị trí vấn đề phong thủy gì , thầy Trịnh thương chân, đến dạy thương cánh tay.”

Dứt lời, ông quyết định lên chùa thắp vài nén nhang.

Ưng Hy cũng theo : “Hay là chúng về nhé, tiệc lửa trại sắp bắt đầu .”

Đây là hoạt động cuối cùng trong ngày 7 tháng 7 .

Chập tối lúc 5 giờ, một đống lửa sẽ đốt lên ở quảng trường trung tâm thôn, già trẻ gái trai quây quần bên đống lửa hát hò múa vui, cũng sẽ những thiếu niên nhiệt huyết dâng trào cất giọng hát sơn ca, mời cô gái mà họ yêu mến lên nhảy một điệu múa, tạo nên một giai thoại mới.

đúng .” Hà Diểu nhận bầu khí lúc nên cũng lên tiếng xoa dịu: “Đi nhanh thôi, nếu chậm sẽ giành vị trí .”

Ra khỏi cổng trạm y tế thể thấy làn khói trắng bốc từ đống lửa ở phía xa xa, tiếng hát hò vui tươi vang vọng khắp núi rừng.

Tưởng Tư Duy và Lâu Già sánh vai ở cuối cùng, thỉnh thoảng về phía Lâu Già, thấy từ đầu đến cuối cô luôn nhíu mày vẻ vui, bèn nhỏ: “Em thật mà, tin thì em nhảy một bài cho chị xem .”

Anh dứt câu thì định xoay .

“Được , em đừng loạn.” Lâu Già ngăn hành động của , chút cạn lời, cũng chút buồn : “Chị tin em, chỉ là chị…”

Cô mím môi , trong lúc nhất thời khó mà diễn tả thành lời. Cô giận vì bảo vệ bản , cũng đau lòng khi khiến bản thương: “Em đúng là —”

“Gì ạ?”

“Ngốc.” Lâu Già .

Tưởng Tư Duy khẽ: “ là em ngốc thật, mấy ngày nay học nhảy với Tiểu Đông mà mãi học .”

“Em học nhảy với ?” Lâu Già kinh ngạc, bảo gần đây lúc nào cũng thấy ở cùng Lưu Tiểu Đông: “Không em hứng thú với ca hát nhảy múa , tự dưng học cái ?”

“Chị Tiểu Hy với em, ở chỗ họ, nếu một trai mời cô gái thích nhảy điệu múa ngày 7 tháng 7 thì họ sẽ Thất Tinh nương nương chúc phúc.”

Lâu Già sửng sốt, đầu qua . Chàng trai trong ánh hoàng hôn, đôi mắt đen nhánh thẳng cô từ đầu đến cuối.

Tim cô đập hẫng hai nhịp, tựa như mong đợi, tựa như hồi hộp.

“Lâu Già.” Tưởng Tư Duy vẫn luôn cô: “Chị sắn lòng nhảy điệu múa với em ?”

Loading...