LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:32
Giờ đèn ở nhà ăn tắt hết, Lâu Già tìm dì phụ trách lấy chìa khóa, tự bếp nấu một tô mì trứng cải thìa.
Vừa nấu mì xong thì Tưởng Tư Duy cũng tìm đến khi tắm rửa xong.
Lâu Già cho mì tô, hiệu bảo tự bưng mà ăn. Sau đó cô rửa sạch nồi, cho nước nữa đặt lên bếp ga.
Cô đập dẹp hai miếng gừng và cho nồi, tiếp tục tìm đường đỏ trong ngăn tủ cho hai muỗng trong nồi, đầu thì thấy Tưởng Tư Duy đang bưng tô mì lưng , cô chợt : “Em còn nhớ —”
“Nhớ.” Chưa đợi Lâu Già dứt câu, Tưởng Tư Duy đoán cô gì: “Lần đầu gặp chị, chị cũng nấu mì cho em, ăn xong còn nấu cả canh gừng cho em nữa.”
“ , lúc đó em mới cao tầm chứ mấy.” Lâu Già khua tay múa chân xong : “Cả ngày năng gì, Giản Nhung Nhung bảo em gọi một tiếng chị thôi mà cứ như đòi mạng em , ai ngờ chị chỉ dùng một tô mì mua chuộc em .”
Tưởng Tư Duy theo, hình ảnh và nhiệt độ quen thuộc tỏa từ tô mì trong lòng bàn tay khiến vô thức nhớ đến mùa hè năm .
Khi , ông Giản và bà Tưởng mới kết hôn, tính cách nhạy cảm nên luôn cảm thấy gia đình xa lạ với , còn Giản Nhung Nhung vốn tính cách kiêu ngạo cũng chẳng thích đứa em trai từ trời rơi xuống .
Hai họ ưa gì , thường xuyên cãi vã, mỗi khi học đều là đường ai nấy .
Ngày , Tưởng Tư Duy dậy sớm đến trường bổ sung bài tập, vội quá nên quên mang dù, ba Giản dậy sớm thấy trời vẻ âm u, bèn bảo Giản Nhung Nhung mang thêm một cây dù bớt chút thời gian qua đưa cho .
Giản Nhung Nhung đưa đến miễn cưỡng, Tưởng Tư Duy cũng nhận lòng . Mới năng hợp ý nửa câu, Giản Nhung Nhung ném cây dù mất.
Tưởng Tư Duy cũng cái cao, nên dù khi tan học ngoài trời mưa như thác đổ, vẫn giận dỗi chịu nhặt cây dù, quyết định dầm mưa chạy về nhà.
Ông Giản bà Tưởng đều là cuồng công việc, thường chỉ dì giúp việc và hai chị em họ ở nhà nhưng thời điểm đúng lúc dì giúp việc việc nên xin nghỉ để về quê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-3.html.]
Tưởng Tư Duy thấy giày Giản Nhung Nhung để ở cửa, nỗi tủi dâng trào, đang định há miệng òa lớn thì đột nhiên một từ phòng bếp.
“Tư Duy?” Cô gái gầy và cao ráo, mặt nở nụ khiến cảm thấy gần gũi: “Chào em, chị là Lâu Già.”
Tưởng Tư Duy thấy hình Lâu Già trong căn nhà nên cô dọa mấy, chỉ là thể , kìm nén đến độ mắt đỏ hoe: “Chào chị…”
“Sao em dầm mưa về thế ?” Lâu Già về phía : “Em tắm , chị đang nấu mì, lát nữa múc cho em ăn luôn nhé?”
“Vâng.” Tưởng Tư Duy hít hít mũi, cảm giác đây mới là chị mà mong : “Cảm ơn chị.”
“Đừng khách sáo, em tắm nhanh , cẩn thận cảm lạnh.” Lâu Già hỏi: “Em uống canh gừng ? Chị nấu thêm ít canh gừng cho em nhé?”
“Vâng.” Tưởng Tư Duy cảm động suýt rơi lệ, cả nỗi tủi vì Giản Nhung Nhung chấp nhận dồn nén bấy lâu nay cũng biến mất một cách dễ dàng nhờ tô mì và bát canh gừng .
Mấy năm , Tưởng Tư Duy luôn theo Lâu Già, quan hệ đến mức khiến chị hợp pháp là Giản Nhung Nhung tức tối ghen tị.
Ở thời điểm tính là quá hiểu , thậm chí Tưởng Tư Duy nghĩ đến việc để nhà họ Lâu nhận nuôi , như thì Lâu Già chính là chị thật sự của .
Sau đó nguyện vọng nhật ký, thấy đem trò đùa một cả hai gia đình ăn cơm chung.
Lúc Lâu Già học lớp 11, Tưởng Tư Duy vẫn còn là một học sinh cấp hai, chú Lâu đùa sắp xếp một mối hôn sự từ bé cho hai , thế thì thể trở thành một nhà .
Lâu Già cũng hùa theo đùa giỡn, còn trêu ăn nhiều , nếu lúc chụp ảnh cưới, còn chẳng cao bằng cô.
Tưởng Tư Duy ngượng đỏ cả mặt, tuy rõ đều quá để tâm đến lời chú Lâu nhưng vì , đêm mơ thấy và Lâu Già kết hôn thật.