LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:34
“Tư Duy?”
Cảnh trong mơ và thực tế hòa một, Tưởng Tư Duy mơ màng nặng nề mở mắt . Hậu quả của việc vượt đèo lội suối hôm qua thể hiện rõ ràng qua những vị trí đầy đau nhức và kiệt sức cơ thể giờ phút .
“Chị ơi…” Anh hé môi, giọng khàn khàn.
“Em sốt , chị nấu chút cháo, em ăn vài miếng , lát nữa uống thuốc.” Lâu Già lấy chiếc khăn lông trán xuống: “Tự dậy ?”
Tưởng Tư Duy cảm giác đầu nặng, dường như dùng hết sức lực mới thực hiện động tác gật đầu. Lúc gắng gượng dậy, đầu choáng váng, cơ thể lập tức ngã về phía .
Lâu Già vội vàng đưa tay đỡ , gò má nóng hổi ghé gần đến phần cổ lành lạnh.
Tưởng Tư Duy mơ màng, thoải mái cọ cọ một cái khiến Lâu Già nhất thời như sét đánh từ đầu đến chân. Cô cứng đẩy : “Tưởng Tư Duy.”
“… Vâng?” Anh mơ màng lên tiếng đáp, mí mắt vẫn nặng trĩu như , hàng mi dày và dài ngước lên để lộ đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng đây là ảnh hưởng của cơn sốt nhưng khiến cảm thấy mềm lòng.
“Ngồi yên nào.” Lâu Già dùng một tay vịn vai , tay còn cầm khăn lông mới lau sơ mặt hai cái: “Tỉnh táo hơn chút nào ?”
Mặt Tưởng Tư Duy cô bóp đau ơi là đau, tỉnh táo cũng tỉnh táo. Anh gật đầu, khàn giọng : “Em đánh răng .”
“Đừng để ý, còn vững đây , em đừng để ngã trong nhà vệ sinh.” Tuy ngoài miệng nhưng Lâu Già vẫn bảo chờ chạy về phòng lấy chai nước súc miệng: “Dùng tạm .”
Tưởng Tư Duy mở chai nước súc miệng, cầm lấy ly nước và chậu Lâu Già đưa cho, súc miệng xong xuôi, cũng chỉ ăn sáng vài miếng.
“Nằm nghỉ thêm một lát , nửa tiếng uống thuốc , cách uống chị hộp luôn . Lát nữa chị lớp, tan học sẽ về thăm em.” Lâu Già mang cả chén, chậu, ly cùng: “Trưa nay ăn gì để chị bảo dì nấu cho em.”
Tưởng Tư Duy bảo ăn gì cũng , nghĩ ngợi giây lát : “Em vẫn ăn mì cải thìa trứng gà giống tối hôm qua.”
Lâu Già : “Ăn nhiều năm mà em ngán .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-5.html.]
“Lâu em ăn.” Tưởng Tư Duy cũng cô: “Tối hôm qua là đầu tiên em ăn trong mấy năm gần đây, em thích ăn mì khác nấu.”
Lâu Già phản ứng gì chỗ khác: “Được, buổi trưa chị bớt chút thời gian nấu cho em.”
“Nếu chị bận quá thì thôi, em cũng đói lắm.” Tưởng Tư Duy chu đáo .
“Bận thì cũng ăn trưa chứ, thời gian nấu mì thì vẫn .” Lâu Già chuyện với nữa, cầm đồ ngoài.
Tưởng Tư Duy chằm chằm cô cho đến khi bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt mới thôi . Anh cầm hộp thuốc để ở mép giường lên, chữ đó , cũng quen thuộc.
Anh giơ tay lên, ngón tay xoa lên dòng chữ đó cầm hộp thuốc xuống.
Sau khi tan học, Lâu Già đến nhà trọ, thấy Tưởng Tư Duy đang ngủ say nên phiền mà đến nhà ăn nấu mì xong mới gọi .
Ai ngờ chạm tay mới phát hiện nhiệt độ cơ thể Tưởng Tư Duy đang cực kỳ cao.
Cô sợ sốt cao đến nỗi bất tỉnh nên vội vàng đẩy vai Tưởng Tư Duy một cái: “Tư Duy?”
Tưởng Tư Duy ngủ say, quên uống thuốc, trong thời gian đó ai trông nên khi nóng đá chăn , thấy lạnh mò tìm chăn, lúc lạnh lúc nóng như thế, cơn sốt còn nghiêm trọng hơn cả lúc sáng.
Lâu Già gọi mấy tiếng liền mới mở mắt , vẫn đang trong trạng thái mơ màng, cứ tưởng rằng đang mơ. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâu Già, cơn sốt cao khiến tinh thần mơ hồ, cảm xúc yếu ớt vô cùng.
Anh mở mắt, nước mắt chảy xuống theo đuôi mắt, đôi mắt đào hoa tuyệt cứ lặng lẽ chảy lệ nóng như thế mà mềm lòng xót xa.
“Sao em giống hệt lúc còn bé , sốt cái là thích nhè.” Lâu Già ướt khăn lông, nhẹ nhàng lau nước mắt cho , khẽ bảo: “Thế mà còn hổ lớn đấy.”
Từ đầu đến cuối Tưởng Tư Duy năng gì, tiếp tục im lặng rơi nước mắt.
Lâu Già lau nữa, bên mép giường đang suy nghĩ điều gì.