LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:36
Một hồi lâu , Tưởng Tư Duy nữa, mạch suy nghĩ cũng dần về.
Anh nhận thức nãy gì nên cảm thấy mất mặt, cũng đối mặt với Lâu Già thế nào, bèn quyết định nhắm mắt giả vờ ngủ.
Ban đầu Lâu Già chú ý, khi Tưởng Tư Duy trở , cô mới nhận ngủ mất , bèn đẩy nhẹ vai : “Đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm.”
Tưởng Tư Duy giả vờ như thật, mơ mơ màng màng đáp một tiếng nhưng mở mắt.
Lâu Già gì nữa, thấy hộp thuốc ở mép giường, cô đưa tay cầm lên định lấy vài viên thuốc , mở mới phát hiện vẫn uống phần thuốc của buổi sáng.
Cô tức giận đánh một cái: “Tưởng Tư Duy!”
Một thể đánh thức một đang giả vờ ngủ. bàn tay thì thể.
Tưởng Tư Duy đau đến mức cau mày nhăn mũi, trở Lâu Già, còn giả vờ bày dáng vẻ mới tỉnh ngủ: “Sao ?”
“Sao em uống thuốc của buổi sáng?” Lâu Già lắc lắc hộp thuốc trong tay.
“… Em ngủ.” Tưởng Tư Duy đưa tay chống xuống giường, chậm rãi dậy: “Không là cố ý uống . Em đặt báo thức mà hình như ngủ sâu giấc quá nên thấy.”
Lâu Già chọc tức chết, ném hộp thuốc về giường: “Dậy ăn cơm.”
Tưởng Tư Duy dám gì, dù đầu óc choáng váng đến độ sắp ngã trái ngã cũng dám mở lời nhờ cô đỡ , miệng lưỡi nhạt nhẽo ăn gì cũng ngon nhưng vẫn cố gắng ăn nửa tô mì.
Ăn no Tưởng Tư Duy thấy mệt nhưng vì sốt cao khiến đầu óc cuồng từ nãy đến giờ nên uống một ngụm nước lên giường.
Lâu Già sợ Tưởng Tư Duy quên uống thuốc nên quyết định kéo ghế đến bên mép giường, định chờ uống thuốc mới về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-6.html.]
Sau giờ trưa, dường như cơn mưa bên ngoài nặng hạt hơn, âm thanh hạt mưa rơi mặt đất rõ ràng.
Tưởng Tư Duy chằm chằm ván giường tầng , đó nhiều cái tên, ba chữ, hai chữ, bốn chữ, lộn xộn lượt thế .
Đoán chắc là dấu vết do những giáo viên tình nguyện đây để .
“Sao chị dạy học tình nguyện?” Anh đột nhiên hỏi.
“Nhìn thấy, đến thì đến thôi.” Câu trả lời của Lâu Già đơn giản, những nguyên nhân cao xa vĩ đại gì cả.
Cô học đại học ngành ngôn ngữ, khi kết thúc năm tư đại học tiếp tục học thêm ba năm nghiên cứu sinh ở trường, năm nay mới nghiệp, thi biên chế nhà nước, cũng từng ý định xuất ngoại, may mắn là nhà điều kiện nâng đỡ, ba cô cũng đủ sáng suốt.
Vào học kỳ cuối cùng của chương trình nghiên cứu sinh, Lâu Già thấy lời kêu gọi của nhà trường. Cô bảng thông báo gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc là để đăng ký, một cuộc là để cho ba kế hoạch của bản .
Sau khi nghiệp, các bạn học xung quanh mỗi đến một trường đại học nổi tiếng công tác, chỉ cô chạy lên núi dạy học.
“Chị xin bao lâu?” Tưởng Tư Duy hỏi. “Một năm.”
“Sau định ở đây ?”
“Chưa nghĩ xa đến thế.” Lâu Già là một ngày nào ngày đó: “Còn em, bảo xuất ngoại ? Sao về?”
“Xa quá.” Tưởng Tư Duy cô: “Xa chị…”
Lâu Già đối diện với đôi mắt đen láy của , cảm giác sợ hãi đó trào dâng, ngón tay vô thức móc phần nhô tay vịn của chiếc ghế.
“Xa quá.” Tưởng Tư Duy lẳng lặng .