LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:37
“Vậy ?” Lâu Già nhân lúc ngáp để tránh ánh mắt của Tưởng Tư Duy: “Thế mà em cũng liên lạc với bọn chị một thời gian dài như thế.”
“Tình hình lúc phức tạp.” Tưởng Tư Duy trầm mặc một hồi mới .
Thấy cố ý giấu giếm nên Lâu Già cũng hỏi gì nhiều. Vốn dĩ định chờ uống thuốc xong sẽ về nhưng một lúc , Phương Tấn ở phòng ký túc xá cũng về nghỉ trưa, cô thể ở lâu hơn nữa, dặn dò đôi câu dậy ngoài.
Những hạt mưa to hệt như chiếc rèm hạt châu rơi đập xuống bùn lầy trong sân, mấy ngày liên tiếp đó, khi tỉnh dậy từ giấc mộng Tưởng Tư Duy đều thấy âm thanh .
Đột nhiên một buổi sáng còn thấy âm thanh gì nữa, cảm thấy bất ngờ, chợt ở mắt mới phát hiện trời quang , cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều.
Trong phòng ai, Tưởng Tư Duy thức dậy ngoài, Lâu Già phía bên hành lang trông thấy bèn đến hỏi một câu: “Hôm nay thấy thế nào?”
“Ổn hơn nhiều .” Tưởng Tư Duy xoa xoa tóc: “Cảm giác bây giờ đói bụng đến mức thể ăn hết một con bò.”
Lâu Già một tiếng: “Vậy em sửa soạn nhanh , chị đưa em đến nhà ăn, hôm nay mưa tạnh nên việc của chúng cũng chất cả đống.”
Tưởng Tư Duy gật đầu: “Vâng.”
Thôn Ngô Đồng ngừng mưa .
Vài phòng học tầng hai ở trường dột mưa nghiêm trọng, sân thể thao sửa chữa xong cũng ngập úng nước nhưng may mắn là cơn mưa to gây lũ lụt đột ngột nên thứ vẫn còn đường cứu vãn.
Công tác giải quyết hậu quả cơn mưa phức tạp, mãi đến trưa, Tưởng Tư Duy chỉ hai câu với Lâu Già lúc ăn cơm, đến buổi chiều thì chẳng thấy nữa.
Đến tận tối về phòng, Tưởng Tư Duy thấy Lâu Già mãi về ký túc xá, nhắn tin cũng trả lời nên kìm lòng chẳng đặng hỏi Phương Tấn một câu.
“Cậu nhắc cũng quên mất, chiều nay cô Lâu với hiệu trưởng lên thị trấn đón , chắc mai mới về.” Nghe hỏi Phương Tấn mới nhớ : “Trước khi cô bảo với một tiếng, còn nhờ dặn uống thuốc nữa, đúng là bận điên lên .”
“Đi đón ? Còn ai đến đây nữa ư?” Tưởng Tư Duy rót một ly nước nóng, định để nguội để uống thuốc.
“Anh cũng rõ, hình như là cô Lâu liên lạc quyên tặng vật liệu cho trường đến đấy.” Phương Tấn : “Cô vội lắm nên cũng hỏi kỹ, đừng chuyện nữa, uống thuốc ? Anh chụp một tấm ảnh gửi cho cô Lâu.”
“Uống liền đây.” Tưởng Tư Duy một tiếng: “Anh, rửa mặt , uống xong em tự chụp gửi chị .”
“Được.”
Tưởng Tư Duy thích cảm giác quan tâm từng phút từng giây thế nên cực kỳ kỹ càng trong việc chụp ảnh, viên thuốc cũng chụp, nước nguội cũng chụp, uống thuốc xong còn hộp rỗng cũng chụp.
Lâu Già trả lời tin nhắn cũng nhanh: [Ngoan quá .] Rồi gửi thêm một nhãn dán sờ đầu mèo nhỏ.
Tưởng Tư Duy nhớ lúc cô thích hành động với , bây giờ chỉ ước thể xuyên chú mèo nhỏ trong màn hình.
Anh bấm bấm gõ gõ: [Có thưởng cho em ?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-7.html.]
Lâu Già: [Tưởng Tư Duy, em bao lớn mà uống thuốc còn thưởng hả.]
Tưởng Tư Duy gửi một nhãn dán cún nhỏ òa .
Khi nhận tin nhắn, Lâu Già nhịn , Chương Lâm bên cạnh nghiêng hỏi: “Gì thế?”
Cô lắc đầu, cất điện thoại : “Không gì.”
Chương Lâm là một trong những quyên tặng vật liệu cho nhà trường , cũng là bạn trai đầu tiên của Lâu Già thời đại học. Năm tư lúc nghiệp, vì sự bất đồng trong kế hoạch tương lai nên hai chọn chia tay.
Đến nay cũng ba năm gặp .
Hồi mới đến thôn Ngô Đồng, Lâu Già đăng lên vòng bạn bè, Chương Lâm trùng hợp thấy nên chủ động đề nghị quyên tặng một lượng vật liệu cho nhà trường với bạn cùng nhà ở Mỹ.
Chương Lâm xem như là phụ trách chính, chỉ tự vận động trong việc mà còn cố ý bay về từ Mỹ.
Không Lâu Già đang nghĩ gì, trong lòng cô cũng liên quan gì đến nữa nhưng ý của dành cho thôn Ngô Đồng quả thật là một chuyện vô cùng .
Cô thể vờ như thấy .
Suốt đường , Lâu Già chỉ thể cố gắng tránh ở riêng với Chương Lâm, khi trò chuyện cũng chỉ bàn về công việc chung, Chương Lâm cũng thức thời gì.
Sau khi thôn, xe thẳng đến cổng trường học.
Tưởng Tư Duy thấy Lâu Già xuống xe, mới mỉm thì phút chốc sững sờ khi thấy ở cạnh cửa xe bên còn xuống.
Những khác ai cũng tươi chào đón, chỉ đơ tại chỗ.
Lâu Già để việc đón tiếp cho những khác trong trường, đến mặt Tưởng Tư Duy, thấy đang thẫn thờ, cô giơ tay lên búng tay một cái: “Nghĩ gì đó?”
Tưởng Tư Duy sinh ảo giác dường như trở về đêm đông năm , cõi lòng tan nát: “Hôm qua chị đón ?”
Lâu Già gật đầu, đưa một món đồ cho : “Xòe tay .”
Tưởng Tư Duy đưa tay theo bản năng, một chú cún nhỏ màu xanh lá đan bằng cói rơi xuống lòng bàn tay : “Cái … Là gì?”
“Không em bảo thưởng ?” Lâu Già .
“À.” Chỉ một đêm, thế mà Tưởng Tư Duy hề vui vẻ chút nào.
“Em đấy?” Lâu Già chú ý đến sự khác thường của , giơ tay kiểm tra thử nhiệt độ trán : “Đâu sốt, sắc mặt tệ thế?”
“Không , chắc là em, chắc là…” Là gì cơ chứ, Tưởng Tư Duy cách nào mở lời, từng chứng kiến dáng vẻ họ yêu .