Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:38

Đó là cơn ác mộng trong vô vàn những đêm khuya trằn trọc trở . thể nào .

Chương Lâm nhóm vây quanh nhưng từ đầu đến cuối chỉ Lâu Già, cũng chú ý đến hành động của cô và Tưởng Tư Duy, nhưng nhận đó là Tưởng Tư Duy.

Nhóm tản , đến bên cạnh hai : “Lâu Già, đây là?”

“Đây là Tư Duy.” Lâu Già nhắc: “Lúc hai từng chơi bóng với đấy.”

Chương Lâm hướng ánh mắt lên mặt Tưởng Tư Duy nữa, ánh mắt kinh ngạc, tất nhiên vẫn ấn tượng với cái tên Tưởng Tư Duy nhưng ngờ trai đổi nhiều như thế. “Chào em, Tư Duy, em còn nhớ ?”

Tưởng Tư Duy vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y nhưng chạm chú cún nhỏ bện bằng cói trong lòng bàn tay, miễn cưỡng nở nụ : “Dĩ nhiên là nhớ.”

“Em khác với quá.” Ánh mắt Chương Lâm sự quan sát kỹ. “Thế ? Em cảm nhận thấy gì hết.” Dường như Tưởng Tư Duy

chút kháng cự việc đối mặt với , Lâu Già: “Em việc

xong, em .”

“Tư Duy…” Thấy sắc mặt hoảng hốt của , Lâu Già hỏi thêm đôi câu nhưng Tưởng Tư Duy quá nhanh, bóng lưng , thậm chí còn ảo giác như đang trốn chạy.

“Kỳ lạ thật.” Cô lẩm bẩm.

Chương Lâm cũng theo bóng lưng của Tưởng Tư Duy, vẻ mặt như đang suy tư gì đó, chỉ vài giây , qua Lâu Già: “Có thể đưa dạo một vòng ? Anh chụp vài tấm hình.”

Lâu Già .

Anh lắc lắc chiếc máy ảnh đeo cổ: “Về báo cáo cần dùng đến.” “Được.”

Trường học rộng, dạo cũng tốn bao nhiêu thời gian nhưng Chương Lâm chụp, dạo và chụp ảnh xong xuôi mất hơn một tiếng đồng hồ.

Trong lòng Lâu Già nghĩ đến Tưởng Tư Duy, chờ Chương Lâm việc xong, cô lập tức kiếm cờ chuồn mất.

Tưởng Tư Duy chạy , cô hỏi mấy ai thấy cả. Mãi đến giờ ăn cơm tối, đầy cả phòng ăn, Tưởng Tư Duy mới từ cửa, chen bàn của đám trẻ trong góc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-8.html.]

Ban đầu Lâu Già thấy , đến khi thấy nhắn tin bảo qua đây thì Tưởng Tư Duy cũng kiếm cớ di chuyển.

Cuối cùng hiệu trưởng La mặt mới kéo qua ở một chỗ trống chếch đối diện với Lâu Già.

Khoảng cách khá xa, cô tiện hỏi rốt cuộc hôm nay , chỉ đến lúc Phương Tấn rót rượu cho mới lên tiếng cản : “Phương Tấn, Tư Duy vẫn còn đang uống thuốc, uống rượu .”

Phương Tấn đang định đặt bầu rượu xuống thì Tưởng Tư Duy : “Không , hôm nay uống thuốc, uống một tí cũng .”

“Tưởng Tư Duy —” Xung quanh nhiều nên Lâu Già cũng thể gì nữa, cuối cùng chỉ dặn dò: “Em chú ý chút, đừng uống nhiều quá.”

Tưởng Tư Duy cô, nhận ánh mắt cảnh cáo của cô, chẳng hiểu bỗng còn quá khó chịu nữa: “Em .”

Rượu do chính tay hiệu trưởng La ủ, mặc dù nồng độ cồn cao nhưng vẫn dư âm khi uống.

Sau khi uống, tai và mặt Tưởng Tư Duy đều đỏ bừng, cũng choáng váng, giữa chừng dậy phòng vệ sinh nhưng một hồi lâu vẫn thấy .

Lâu Già lo rơi bồn cầu, bèn kêu thêm Phương Tấn ngoài tìm cùng , ai ngờ Tưởng Tư Duy ở một tảng đá lớn bên bức tường ngoài nhà ăn, đang ngửa đầu trời.

xem chút.” Lâu Già bảo Phương Tấn trong chậm rãi bước đến: “Nhìn gì đó?”

Tưởng Tư Duy cử động đầu đáp: “Trăng sáng.” Lâu Già cũng ngẩng đầu bầu trời.

Mặt trăng cơn mưa sáng tỏ như mặt trăng những ngày trời quang, cong cũng tròn, hình như cũng chỗ nào kỳ lạ.

gì đáng để Tưởng Tư Duy ngắm lâu như thế: “Em thích thiên văn ?”

Tưởng Tư Duy lắc đầu khẽ: “Em chỉ thích ngắm trăng sáng thôi.” “Tại ?”

Anh bỗng nhiên đầu qua, gò má hồng hồng, đôi mắt dường như còn sáng hơn cả mặt trăng trời: “Vì chị cũng thấy .”

Trăng sáng vốn chẳng gì đặc biệt.

Chỉ là em chợt nghĩ đến việc lẽ chị cũng đang ngắm cùng một vầng trăng sáng với em, thế là đủ .

Loading...