Mã Nữ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:16:12
lắc đầu. Ánh sáng quá ngắn ngủi, cộng thêm nỗi sợ, thấy rõ là Từ Bình.
“Xẹt.”
Bà quẹt ngải, mùi hương đặc biệt tỏa .
Lần cố kìm nỗi sợ, chăm chú từng cái xác gần cửa.
“Không thấy Bình , bà ơi.”
“Được. Nếu ở đây , tức là nó chết. Chúng qua chỗ khác. Nhất định sát bà, theo từng bước chân của bà.”
lập tức bám sát lưng bà, dám rời nửa bước.
10
Chúng đến một tòa đại điện. Ở mấy nơi đó, bà nội còn thể dừng , thậm chí vài động tác nhỏ. đến đây, bà nhất quyết bước , chỉ cánh cửa, như thể hễ qua cánh cửa đó thì sẽ chuyện khủng khiếp xảy .
lời, ngoan ngoãn lưng bà.
Bà nội ngó trong điện, dường như mặt đất một bóng đang run rẩy, phủ lên là một tầng sương mờ, liên tục co giật.
rõ, nhưng bà như thấy cái gì, liền giận dữ quát khẽ:
“Cái thằng súc sinh khốn kiếp , thật sự đói khát đến !”
hiểu bà rõ . Rõ ràng ban đêm đôi mắt bà chẳng thấy gì, mà thể cắt ngải cứu, bây giờ thấy cả cảnh tượng trong .
Ngay lúc còn kịp phản ứng, trong khoảnh khắc ánh trăng hắt qua, bóng bỗng trở nên rõ ràng.
thấy, suýt nữa vì sợ mà buông tay đang nắm chặt lấy tay bà nội , lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Người đang đó rõ ràng là Từ Bình!
Trên cô nào tấm màn sương mờ nào, mà là một đàn ông, còn trần truồng!
Người đàn ông càng càng quen… chính là ba !
Trong khoảnh khắc , chợt hiểu vì ông thường xuyên về nhà suốt đêm, bước lảo đảo, thì cả ngày chua ngoa khó chịu, nửa đêm lén một .
mà đúng, từ khi nào Từ Bình cao như ?
Trong ấn tượng của , cô nhỏ nhắn, gầy yếu, cũng là một cô gái trầm lặng giống .
Vậy mà giờ đây, đôi chân dài trắng nõn.
bỗng nhớ hôm đó, Từ Bình đột nhiên cao lên, đôi chân kéo dài bất thường, bàn tay của cô …
Bàn tay biến thành chi giống loài ngựa, gần như còn hình dạng con nữa!
Từ Bình đất, mà là quỳ như một con ngựa.
Còn ba thì đang đè lên lưng cô , chỉ thấy cái bóng đen chuyển động ngừng.
che miệng, dám thở mạnh, sợ ba thấy.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bà nội lẽ cũng ngờ, nửa đêm mà con trai vẫn ở trong đó.
Bà cũng vội vàng che miệng , sợ hoảng quá phát tiếng động, mà dù ba phát hiện thôi, cũng tiêu đời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ma-nu/chuong-6.html.]
Bà nội dấu hiệu bảo lùi , đổi vị trí với bà, men theo bà mà .
theo, đổi chỗ xong, mới định bước thì phía , ba bỗng lên tiếng.
Trong màn đêm yên lặng, giọng vang lên đặc biệt chói tai.
Ngoài tiếng nước nhỏ giọt, là giọng đàn ông quen thuộc đầy tục tĩu, khó đến rùng :
“Tiểu Bình , haha… mày , từ khi mày mới sinh , lúc còn giống như một con búp bê, tao thèm lắm .”
“Mày xem, cho dù hôm nay mấy chục thằng đàn ông , thì tao đây vẫn dư sức, đến nửa đêm mà vẫn còn hứng với mày!”
“Mày với con Yến Yến nhà tao đều khiến tao ngứa ngáy. Mỗi mày đến nhà tao chơi, tao đều đè mày xuống, nhưng nếu thế thì hỏng quy củ, sẽ bao giờ nếm mùi của mày nữa.”
“Khà khà… tao chờ đủ hai mươi năm, chỉ để đợi mấy ngày thôi. Sướng quá! Hahaha!”
Toàn run rẩy, hai chân mềm nhũn, bước nổi.
Trong trống, thấy tiếng chửi rủa yếu ớt của Từ Bình, gần như rõ.
Ba tiếp tục, giọng càng dơ bẩn:
“Con đ* ranh, còn lén đưa ám hiệu cho con Yến Yến nhà tao, còn đổi cái hộp nhỏ mà tao với mày chuẩn cho nó. Tưởng bọn tao hả? Năm nào cũng đám đàn bà giống mày, bọn tao bao nhiêu lượt !”
“Tao cho mày , ngay đây con Yến Yến cũng sẽ quỳ xuống giống mày, tiếp nhận lễ rửa tội của đàn ông.”
“Con nhỏ mà mày thương nhớ, cùng với con mụ già c.h.ế.t tiệt âm thầm chống đối, nhưng vô ích thôi! Nó chạy thoát ! Haha!”
“Cho dù chạy xa đến cũng thoát khỏi gốc rễ. Đây chính là gốc của chúng mày, cũng rời nổi cái gốc . Khà khà khà!”
Bà nội nắm chặt lấy cổ tay , ấm từ bàn tay gầy guộc khiến tỉnh táo .
Đôi mắt mờ đục của bà chằm chằm .
Cơ thể dần ngừng run, chân tiếp tục bước theo bà, rời khỏi địa ngục đó.
Từ cửa bên, chúng ngoài và dừng sườn núi.
Bà gì, chỉ lặng lẽ theo , xa, xa.
Chúng về ruộng, nơi còn mấy bó ngải cứu và vài loại cỏ lạ tên.
Bà thở dài, đưa tay sờ mặt , như thể đôi mắt mờ , chẳng còn rõ.
“Đi mau , Tiểu Yến, bay càng xa càng , ngàn vạn đừng . Cơm cháu nấu, bà đều đổi hết, cháu từng ăn cái dịch nhầy đó, nên . Nếu thì cháu xa sẽ choáng váng, bắt buộc về.”
“Bà sớm đoán . Tuy mạo hiểm, nhưng cháu là Tiểu Yến của bà, nhất định chạy, chạy 5 năm, 10 năm mới . Đến lúc đó, bọn họ sẽ quản cháu nữa. Nhớ kỹ, chỉ lúc 20 tuổi mới là thời khắc nguy hiểm, ngoài thì ai thể trói buộc . Nếu thì sẽ phá hỏng quy củ!”
Bà nhét cho một cái túi vải, bỏ balo, hít lấy trán, má , đó đẩy .
ngoái , nỡ rời.
Bà nội nhấc cây gậy, quất mạnh lên .
Không đó là gậy gỗ roi liễu, mỗi nhát đều để vết hằn đỏ.
chạy, cùng bà lời từ biệt.
mãi, mãi, đến tận sườn núi, khi đầu , thấy bà vẫn giữa cánh đồng ngải cứu.
Bà nội ngẩng đầu dõi theo , ánh mắt dường như dán chặt , nhưng vì đêm tối nên thể rõ, chỉ đại khái đoán ở .