Mãi Mãi Chỉ Là Thế Thân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
14.
Dường như lời tuyên chiến đó vừa buông ra, tôi bắt đầu gặp vận đen.
Ban đầu chỉ là vài chuyện lặt vặt, tôi không để tâm. Cho đến khi suýt bị xe tông gãy chân — may mà Thẩm Giác kịp thời cứu tôi.
Tai nạn khiến mẹ tôi khóc đến đỏ mắt, sợ đến run rẩy.
Tôi bắt đầu cảnh giác hơn. Quả nhiên, vào ngày tiệc sinh nhật — chuyện lại xảy ra.
Đây là sinh nhật đầu tiên tôi được tổ chức kể từ khi trở về, cũng là bữa tiệc mừng tôi trở về với gia đình. Đám bạn trong giới cũ lần lượt đến chúc mừng, ly rượu cụng nhau, chuyện xưa được nhắc lại.
So với tôi, bên phía Vân Thiềm rõ ràng lạnh lẽo hơn hẳn. Dù sao con nuôi vẫn không bằng con ruột, đã vậy còn là 'người thay thế' — những đứa con nhà danh gia vọng tộc hiển nhiên sẽ chọn giao du với tôi hơn.
"Chị, em kính chị một ly." Trước mặt mọi người, Vân Thiềm ngoan ngoãn đáng yêu đến khó tin. Tôi không nhận ly rượu của cô ta, mà cầm ly trên khay của nhân viên phục vụ.
"Vậy em cũng uống giống chị nha." Cô ta lướt mắt nhìn tôi đầy ẩn ý. Tôi không muốn làm căng, khẽ nhướng cằm xem như đồng ý.
Cô ta chủ động nâng ly, màn đối đầu giữa "chính chủ" và "thế thân" tưởng chừng đã ngã ngũ — phần thắng nghiêng về tôi.
Nhưng tôi biết, Vân Thiềm không phải dạng dễ bỏ cuộc.
Khi cô ta vừa có động tác lạ, tôi đã lập tức ra hiệu cho người âm thầm theo dõi.
Quả nhiên — không lâu sau, một tiếng hét chói tai vang lên.
Vân Thiềm, váy áo xộc xệch, mặt đỏ bừng, lảo đảo lao ra từ phòng của Thẩm Giác.
Tôi siết chặt tay. May mắn thay, một nhân viên phục vụ đi ngang qua nhét vào tay tôi một vật — khiến tôi bình tâm trở lại.
15.
"Chị! Sao chị lại bỏ thuốc vào rượu của em?!"
Vân Thiềm vừa gào lên đầy uất ức vừa ngất lịm ngay sau đó, lập tức có người gọi bác sĩ.
Khách mời trong bữa tiệc vì câu nói đó mà đồng loạt quay sang nhìn tôi với ánh mắt khác lạ.
Một số người khôn khéo còn định rút lui, không muốn vô cớ đắc tội. Nhưng đúng lúc đó, tôi lên tiếng:
"Mọi người không cần vội đi. Tôi cũng rất tò mò về chuyện bỏ thuốc mà cô Vân vừa nói. Đúng sai không thể chỉ dựa vào một câu nói suông. Cái thứ nước bẩn này, tôi – Thẩm Ngọc Khê – không nhận."
Cả hội trường lập tức yên tĩnh trở lại vì lời tôi nói.
Vân Thiềm được khoác áo, bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra. Không đến vài phút sau, cô ta tỉnh lại.
Vừa mở mắt nhìn thấy tôi, cô ta lập tức đỏ hoe mắt, rụt người lại, cắn môi run rẩy:
"Anh Tri Hành đã chia tay với em rồi, vậy mà chị vẫn không chịu buông tha cho em sao?"
"Em biết chị ghét em, cho rằng em không xứng làm người thay thế chị. Nhưng em luôn coi chị là chị gái mà..."
"Còn cả A Giác nữa… Em biết chị sợ cậu ấy sẽ giành quyền thừa kế nhà họ Thẩm, nên mới muốn h ã m h ạ i cả cậu ấy sao? Dù em chỉ là con nuôi, nhưng giữa chị em mà l o ạ n l u â n thì cũng là chuyện ô nhục tày trời đấy!”
Từng câu từng chữ đều là bịa đặt, không chỉ muốn chia rẽ tình thân của tôi, mà còn muốn hủy hoại thanh danh tôi.
16.
"Không ngờ Thẩm Ngọc Khê lại là người như thế?"
"Ai biết được? Mấy năm mất tích, chẳng ai rõ cô ta làm gì ngoài kia."
"Người ta có thể thay đổi. Tôi thì thấy cô Vân kia đáng thương thật."
Quả nhiên, nhắc đến những thứ khác người ta còn bán tín bán nghi, nhưng chỉ cần dính đến quyền thừa kế và lợi ích, lập tức bắt đầu dao động.
"Ngọc Khê, chuyện này không liên quan đến Thiềm Thiềm, nếu có trách thì trách anh, là anh sai khi nhầm lẫn giữa hai người."
Tạ Tri Hành chau mày, đứng chắn trước mặt tôi, vẻ mặt không tán đồng.
Không rõ là do bản năng muốn che chở hay do thói anh hùng rởm, anh ta vẫn đứng về phía "kẻ yếu".
Tôi ngẩng đầu, giọng đầy khó chịu:
"Anh có vấn đề à? Diễn đủ chưa?"
Tôi thực sự không hiểu nổi — tại sao ở thế giới nào cũng có kiểu đàn ông như vậy.
"Mẹ ơi, con sợ quá..."
Vân Thiềm rưng rưng nhìn về phía sau lưng tôi như tìm được chỗ dựa.
Tôi quay đầu — là mẹ.
Tôi định nói gì đó, nhưng bà lại cắt ngang lời tôi — lần đầu tiên trong đời.
"Đủ rồi, đừng gây chuyện nữa."
Tôi sững sờ. Vì tôi biết — câu này là nói với tôi.
Người mẹ tôi vẫn luôn tin tưởng vô điều kiện, lần đầu tiên đứng về phía đối lập. Bà đang bênh vực kẻ thế thân sao?
Nhưng tại sao… tay bà lại đang khẽ run?
17.
【Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà — cô không thể thắng được nữ chính đâu.】
【Ký chủ, tôi có thể cho cô một cơ hội nữa. Quay lại liên kết với tôi đi.】
【Chỉ cần cô biến mất, những kẻ phản bội sẽ hối hận day dứt mà mãi mãi tiếc nuối cô. Đó mới là sự trừng phạt tốt nhất.】
Giọng hệ thống đầy dụ dỗ lại vang lên, sau một thời gian dài im lặng — vẫn không từ bỏ việc thuyết phục tôi.
"Câm miệng!" Tôi gắt trong lòng. Bây giờ tôi đã quá đủ phiền rồi.
"Cô nói lại xem tôi đã làm gì?" Tôi nhìn Vân Thiềm, ánh mắt lạnh như băng.
Cô ta đang đắc ý vì thấy mẹ lên tiếng bảo vệ mình, như thể nắm chắc phần thắng.
"Tất nhiên là bỏ thuốc. Chị không uống ly em mời, lại cố tình dẫn em uống ly khác — chẳng phải đã sắp đặt từ trước sao?"
"Chị, em thật không ngờ chị lại hận em đến mức sẵn sàng hại cả A Giác. Cậu ấy là em trai ruột của chị đấy! Chị thật quá tàn nhẫn!"
Dù nước mắt giàn giụa, nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi lại đầy thách thức và thương hại. Cô ta chắc mẩm tôi sẽ thua.
"Thật cảm ơn chị đã bênh vực giúp tôi. Nhưng có ai nói cho chị biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không?"
Tiếng Thẩm Giác vang lên từ cửa khiến cả hội trường chấn động.
Cậu ấy bước vào, áo quần chỉnh tề, tay còn cầm theo một hộp quà — rõ ràng không có chuyện gì xảy ra cả.
Mọi người sững sờ.
Nếu Thẩm Giác không ở trong phòng, vậy Vân Thiềm chạy ra trong bộ dạng hỗn loạn kia — là diễn?
18.
Vân Thiềm cũng ngơ ngác. Rõ ràng trong phòng lúc đó tối om, nhưng cô ta đã sờ trúng người cơ mà?
"Hóa ra cô Vân vừa nãy nhiệt tình như vậy, là nhận nhầm người sao?"
Một giọng nói lười biếng vang lên — một thiếu niên bước ra từ trong phòng, áo sơ mi phanh rộng, vết đỏ trên ngực vẫn còn rõ ràng.
Là bạn thân của Thẩm Giác — một gã nổi tiếng ăn chơi trong giới.
Tôi nhân lúc mọi ánh mắt đều dồn về phía đó, nhận lấy điện thoại từ Thẩm Giác, lắp thẻ nhớ do nhân viên phục vụ đưa cho.
Bên trong là đoạn video ghi lại toàn bộ "màn kịch" của Vân Thiềm.
"Cô nói bỏ thuốc, là chỉ cái này sao?" Tôi bật đoạn video: sau khi kính rượu, cô ta lén bỏ thuốc vào ly của mình, rồi sai người lấy cớ tôi quan tâm Thẩm Giác để đem nước đến phòng cậu ấy — trong đó cũng có thuốc.
Sau khi tính toán thời gian kỹ lưỡng, cô ta tự mình vào phòng Thẩm Giác.
Không ngờ — người trong phòng lại không phải cậu ấy. Nước cũng không ai uống. Gã công tử kia thì lại thuận theo, mặc kệ cô ta nhào tới.
"Không… không thể nào… Video này là giả!"
Vân Thiềm trợn mắt, cuống cuồng phủ nhận. Trong đầu điên cuồng gọi:
"Hệ thống! Sao mày không chặn lại?! Mày làm cái gì vậy?! Tao mới là chủ nhân của mày!"
19.
Tôi khựng lại, ánh mắt dò xét rơi vào người Vân Thiềm.
Đó là… giọng nói trong đầu cô ta sao?
Tôi… nghe được?
Hệ thống mà cô ta gọi mãi vẫn không đáp lại, trong khi tôi cảm nhận rõ ràng có một luồng năng lượng quen thuộc thoáng qua.
Khi ánh mắt khinh miệt của mọi người dần siết chặt lấy cô ta, Vân Thiềm lập tức yếu ớt gọi một tiếng:
"Mẹ ơi…"
Giống như được kích hoạt, mẹ tôi bỗng lên tiếng:
"Đủ rồi. Ngọc Khê, Thiềm Thiềm chỉ là đùa với con thôi. Đừng so đo với nó."
Tôi chec lặng.
Tôi không thể tin được những lời đó phát ra từ chính miệng người mà tôi vẫn luôn tin tưởng nhất. Mẹ tôi… lại bảo vệ kẻ đã h ã m h ạ i tôi?
Gương mặt Thẩm Giác đã phủ đầy tức giận, nhưng tôi nhanh tay giữ lấy, không để cậu bùng nổ.
Ánh mắt mọi người xung quanh đủ mọi sắc thái. Còn Vân Thiềm thì vui mừng ra mặt.
"Phải đó, chị à… chỉ là trò đùa thôi mà. Em không biết điều, xin lỗi chị nha~ Em chỉ muốn gần gũi chị hơn, em sẽ không dám nữa đâu."
Cô ta lè lưỡi một cái đầy kệch cỡm. Lý do khiên cưỡng đến thế mà vẫn dám nói ra miệng — chẳng qua vì cô ta biết… mẹ đang đứng về phía cô ta.
"Tất nhiên, nếu đây là một gánh xiếc, tôi sẽ rất hoan nghênh tiết mục của cô."
Tôi lạnh lùng ném lại một câu rồi kéo Thẩm Giác rời khỏi đó, mặc kệ ai ở lại diễn nốt vở kịch.
"Em không hiểu nổi bà ấy nữa. Sao lại bênh vực loại người đó?"
Thẩm Giác giận đến đập tay vào tường. Cậu vẫn còn là một thiếu niên, không hiểu được những tầng cảm xúc phức tạp đằng sau.
"Trước đây mọi người nói Vân Thiềm là người thay thế chị. Em từng nghĩ vì mẹ quá đau lòng khi mất chị nên mới tìm người lấp chỗ trống…"
"Mẹ muốn cả nhà vui vẻ, em cũng ráng phối hợp. Nhưng bây giờ chị đã quay về rồi! Mẹ còn làm vậy để làm gì chứ? Vì một đứa con nuôi mà hy sinh cả con gái ruột sao?!"
Tôi kéo tay cậu xuống, thấy khớp tay đỏ lên cả một mảng, không khỏi nhíu mày.
"Đừng giận nữa, chị không thấy tủi thân đâu. Mấy trò vặt vãnh này chẳng làm gì được chị."
Hồi nhỏ bị trầy xước xíu là khóc nhè bắt chị thổi, giờ lớn rồi lại tự đập tường?
"Nhưng mà… mẹ…"
"Được rồi, chuyện của mẹ để chị lo. Em kể chị nghe mấy năm nay xảy ra chuyện gì đi."
Tôi cảm thấy… mọi thứ hình như không giống những gì tôi từng biết.
Thẩm Giác im lặng một lúc, sau đó gật đầu.