Mãi Mãi Không Rời
Chương 5
15
Trò hề kết thúc một cách kỳ lạ.
Đỗ Tuyết Như đột nhiên mất khống chế cảm xúc, phớt lờ Giang Yến, kéo Thời Diễn không chịu buông tay.
“Bạn học này, hình như chúng ta không quen nhau nhỉ?”
Thời Diễn hoảng sợ, vừa nghi hoặc hỏi cô ta, vừa lặng lẽ kéo tay áo mình ra ngoài.
Sau đó, anh liếc mắt nhìn tôi trợn mắt há hốc mồm, cũng không biết đang sốt ruột cái gì.
“Ôn Nhiên, em đừng hiểu lầm, anh và cô ta thật sự không quen biết!”
Đỗ Tuyết Như nghe thấy những lời này, giống như là hoàn toàn bị thương, một câu cũng nói không nên lời, chảy nước mắt sững sờ nhìn anh ngẩn người.
Sau đó, Giang Yến ý thức được tình huống không đúng, cũng không dây dưa với tôi nữa, vội kéo Đỗ Tuyết Như đi.
Trước khi đi, anh ta nhìn tôi thật sâu: “Ôn Ôn, có thời gian chúng ta nói chuyện một chút.”
Cuối cùng, để lại tôi và Thời Diễn hai người không rõ nguyên do hỗn độn trong lòng.
Trong lòng tôi một mớ hỗn độn, bánh ngọt trong tay cũng có chút tẻ nhạt vô vị.
“Anh…… Không phải là trêu ghẹo Đỗ Tuyết Như chứ?”
Thời Diễn còn chưa khỏi chấn động, sau khi nghe xong câu hỏi của tôi, mặt anh lúc xanh lúc trắng, cuối cùng tức cười.
Thời Diễn hít sâu một hơi, hai mắt chân thành nhìn về phía tôi.
“Anh thật sự không biết cô ta, anh cũng chưa từng yêu đương.”
“Nói bậy. Nam sinh khoa nào mà không biết cô ấy?”
Thời Diễn cau mày, giống như đang nhớ lại điều gì đó.
Tôi nhìn về phía anh.
“Tháng trước, sau khi trận bóng rổ giữa khoa chúng ta và khoa máy tính kết thúc, có một cô gái tới đưa nước cho anh, lúc đó anh…”
Thời Diễn lén nhìn tôi một cái, mất tự nhiên hắng giọng.
“Không khát lắm, đã lịch sự từ chối rồi.”
“Sau đó cùng đội viên đi ra ngoài liên hoan, bọn họ lấy danh nghĩa hoa khôi ra ồn ào qua, lúc ấy anh không quá để ý, có thể chính là cô gái này.”
“Trừ chuyện này ra, anh thề anh cùng cô ta không có quan hệ gì, anh ngay cả tên của cô ta cũng không biết.”
Tháng trước, trận bóng rổ.
Tôi phức tạp nhìn Thời Diễn một cái.
Tôi nói như thế nào nhìn anh luôn cảm thấy rất quen mắt.
Đây chính là nam sinh Đỗ Tuyết Như đáp lời lúc ấy.
Khi đó, Giang Yến vừa thua trận đang nhìn Đỗ Tuyết Như nói chuyện với Thời Diễn.
Kết quả, một màn này lại tất cả đều bị tôi vừa vặn đi ngang qua thu hết vào đáy mắt.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, tôi mới là BOSS cuối cùng.
……
Cả người tôi đều tê dại, hung hăng chà xát mặt một cái.
Nguy rồi, quên mất hôm nay trang điểm, trôi mất một tầng phấn.
Thời Diễn kinh ngạc nhìn tôi, dường như không hiểu tại sao tôi phải làm như vậy.
Tôi thanh thanh giọng, quay mặt đi không nhìn anh.
“Giải thích với em cái gì, em đối với việc riêng của anh không có hứng thú.”
Thời Diễn ghé sát vào tôi, trong mắt hiện ra một nụ cười.
“Được, không có giải thích, anh lầm bầm lầu bầu thôi.”
Khụ khụ.
Tôi vỗ vai anh nặng nề.
“Giao cho anh một nhiệm vụ, đưa em về.”
16
Đỗ Tuyết Như đang ở trong phòng.
Tâm tình cô ta tựa hồ ổn định không ít, cùng lắm ánh mắt nhìn về phía tôi vẫn lạnh như băng lại có chút châm chọc.
“Nhìn tôi chật vật như vậy, cậu rất đắc ý?”
Lúc này tôi nhìn cô ta cũng có vài phần không vừa mắt.
Nói chuyện thì từ từ nói, lại âm dương quái khí, ai mà vui lòng nói chuyện với cô ta.
“Cậu cay cú như vậy, cùng tôi có quan hệ gì?”
Tôi lạnh nhạt nói một câu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô ta trầm xuống, tựa hồ không nghĩ tới tôi lại không nể tình như vậy.
“Đừng quá đắc ý, Ôn Nhiên.”
“Trong mắt người cậu vụng trộm thích chỉ có tôi, loại cảm giác này nhất định rất khó chịu.”
Cô ta cười đến ngọt ngào, trong ánh mắt một mảnh lạnh lẽo.
“Tôi cho phép cậu ghen tị tôi, nhưng, cậu đã sai lầm khi dùng loại phương thức trả thù tôi.”
“Cậu không nên đem học trưởng từ bên người tôi cướp đi.”
“Tôi biết cậu thích A Yến, các cậu là bạn nối khố, cậu thích anh ta rất nhiều năm.”
“Vốn tôi chỉ là muốn cùng anh ta chơi đùa mà thôi, nể tình bạn cùng phòng với nhau, tôi sẽ chọn một cái lý do thích hợp để vứt bỏ anh ta.”
“Nhưng mà, hiện tại không giống.”
“Cậu cướp đi thứ tôi muốn, tôi có bản lĩnh làm cho người cậu thích mười mấy năm khăng khăng một mực yêu tôi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo của Đỗ Tuyết Như lộ ra vài phần điên cuồng.
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hoang đường.
Sự vô hại ban đầu của cô ta đều là ngụy trang ra sao?
Tôi khó có thể tin hỏi: “Cho nên, cậu bởi vì nhìn ra tôi thích Giang Yến, mới yêu đương với anh ta?”
Đỗ Tuyết Như rất cao, cao hơn tôi nửa cái đầu.
Lúc này, cô ta từ trên cao nhìn xuống tôi.
“Tôi chỉ là vì để cho cậu nhận rõ sự chênh lệch giữa chúng ta, người cậu yêu mà không được ở trước mặt tôi là con chó nhỏ ngoắc ngoắc tay nghe lời vô cùng.”
“Mỗi lần nói cho cậu biết tôi muốn cùng A Yến đi ra ngoài, nhìn thấy bộ dáng ảm đạm tinh thần của cậu, tôi thật sự rất vui vẻ.”
“Đương nhiên, A Yến đối với tôi rất tốt. Anh ta thậm chí nguyện ý vì tôi mà bỏ bữa tiệc với các cậu.”
“Tôi sẽ cướp học trưởng về, trước đó, tôi sẽ đối xử tốt với A Yến.”
Cô ta tuy rằng lúc này thoạt nhìn điên điên khùng khùng, tinh thần không bình thường, nhưng cao hơn nửa cái đầu không lừa được người, cô ta quả thật rất có khí thế.
Vì thế, tôi tức giận, cũng đứng trên ghế nhìn xuống cô ta.
Đỗ Tuyết Như ngừng nói, sửng sốt một chút.
“Ôn Nhiên, cậu có bệnh à.”
“Đỗ Tuyết Như, cậu mới có bệnh, cậu nói làm những chuyện này đối với cậu có tốt gì?”
“Có ý gì, trêu chọc tình cảm của người khác, thuận tiện chèn ép tôi, khiến cậu cảm thấy rất có cảm giác thành tựu?”
“Cậu nói xem, cả ngày làm chuyện thất đức này, khiến rất nhiều người hận, còn nói thấy tôi khó chịu cậu liền vui vẻ, cậu biến thái à? ”
“Trước kia cảm thấy rất giống một tiểu cô nương, dưới mặt nạ này sao lại có một khuôn mặt đáng ghét như vậy?”
“Muốn tôi nói, cậu chính là một kẻ đáng thương vừa ích kỷ vừa dối trá. Cậu một bên đùa giỡn tình cảm của Giang Yến không nói, bên kia biết rõ Thời Diễn không thích cậu, lại bệnh hoạn ở trong lòng tự mình đa tình anh ấy.”
Tôi tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Thời Diễn đáng thương, cho tới bây giờ chưa từng yêu đương, thật vất vả mới có một người theo đuổi, còn là một người thích đùa giỡn tình cảm của người khác.
Tiểu tử Giang Yến này cũng đáng đời!
Ai bảo trước kia anh ta làm tổn thương nhiều cô gái như vậy, lần này thật vất vả toàn tâm toàn ý đối với một người, liền gặp Đỗ Tuyết Như.
Đây là báo ứng.
Đỗ Tuyết Như bị tôi mắng đến mơ hồ, thẹn quá hóa giận muốn kéo tôi xuống khỏi ghế.
“Cậu nói bậy! Cậu……”
Cô ta giật tóc tôi và muốn đánh tôi.
“Động thủ? Động thủ?”
“Là cậu động thủ trước!”
Tôi chặn tay cô ta, từ trên ghế nhảy xuống, đẩy cô ta ra, kéo ra một khoảng cách an toàn.
Sau đó trái phải bắt đầu làm việc, một bên mặt há hốc mồm.
“A!A!”
Đỗ Tuyết Như bị đánh đến choáng váng, che mặt, không thể tin nhìn tôi.
Tôi nhìn kiệt tác của mình với sự hài lòng.
Hai cái tát này gọi là sảng khoái, làm cho lửa giận trong lòng tôi tất cả đều đánh xuống.
Hổ không phát uy, lại coi tôi là Hello Kitty à.
Chị đã nhịn em lâu rồi, được không?