Nam Chính Là Của Tôi
Chương 3
5.
Sau khi trở về ký túc xá, Từ Kiều bắt đầu trách móc tôi: “Tô Lạc này năng lực không cao, tính tình lại không tốt, Viên Viên mời cậu ta đi ăn cơm, kết quả ngay cả một miếng cũng không ăn?”
Tôi ngừng sắp xếp quần áo, như cười như không nhìn về phía cậu ta: “Làm sao, cậu đây là nhận Nhị Lang thần làm chủ? Hôm nay sủa giỏi như vậy là muốn bày tỏ lòng trung thành của mình sao?”
Mọi người đều biết tôi và Bạch Viên Viên không hợp nhau.
Bạch Viên Viên cảm thấy ấm ức vì thi thấp điểm hơn tôi, thường xuyên âm dương quái khí, nhưng tôi cũng không chịu thua, lần nào cũng khiến cho cậu ta á khẩu không nói được gì.
Hai người bạn cùng phòng trước ngày hôm nay luôn giữ thái độ trung lập.
Từ Kiều sắc mặt vặn vẹo mấy lần: “Cậu nói tôi là chó?”
Tôi cười lạnh: “Cũng không đần mấy, còn có thể nhận rõ chính mình.”
“Cậu. . . ” Từ Kiều còn muốn nói cái gì, lại bị Bạch Viên Viên cắt ngang.
“Yên tĩnh đi, Du Bạch đang gọi điện thoại cho tôi!”
Từ Kiều lập tức ngậm miệng lại.
Không biết trong điện thoại nói cái gì, lại nghe thấy Bạch Viên Viên “hix hix hix” vài tiếng.
*Nguyên gốc là “anh anh anh(嘤嘤嘤)”: ý chỉ những người khi nói chuyện thường cố ý tỏ vẻ dễ thương, giọng điệu õng a õng ẹo, hoặc có thể như chỉ tiếng khóc nỉ non.
Làm cho người nghe toàn thân nổi da gà.
Sau khi cúp điện thoại, Từ Kiều cẩn thận từng li từng tí hỏi Bạch Viên Viên: “Viên Viên, Du Bạch gọi điện cho cậu nói gì vậy?”
Bạch Viên Viên tuyên bố: “Du Bạch cảm thấy rất có lỗi vì tối nay không thể cùng tôi đón sinh nhật nên anh ấy quyết định đưa tôi về nhà anh ấy chơi vào tối thứ sáu này.”
“Cái gì!” Từ Kiều ngơ ngác, giọng nói đầy kinh ngạc và ghen tị, “Trời ạ, Viên Viên, cậu thật lợi hại, Bùi tiên sinh đây là dẫn cậu đi gặp cha mẹ nha! Xem ra thân phận Thái tử phi này cậu nắm chắc rồi.”
Nói thật.
Tôi cũng nhịn không được muốn cười ha ha.
Nghĩ đây là thời cổ đại sao? Còn Thái Tử Phi?
Bạch Viên Viên nhếch môi cười, xem như ngầm đồng ý: “Trước kia anh ấy từng đưa tôi đến đó một lần, nhưng trong nhà không có ai, lần này anh ấy nói sẽ giới thiệu tôi với gia đình anh ấy.”
Dứt lời, cậu ta lại bước tới trước mặt tôi, cười khảy nói: “Tô Lạc, Từ Kiều mới là người tôi đang bảo vệ, cậu ức hiếp cậu ấy là vì không thể hòa hợp với tôi, trong sách những người đối nghịch với nữ chính, cũng không có mấy người có kết cục tốt đẹp!”
Từ Kiều hả hê cười trên nỗi đau của người khác: “Viên Viên, thân phận của Tô Lạc trong sách là gì? Kết cục của cậu ta như thế nào vậy?”
Bạch Viên Viên nói: “Tất nhiên là nữ phụ độc ác.”
Tôi: “!!!”
Nhưng……
Bạch Viên Viên trước đó đã từng đến Bùi gia?
Tôi cười như không cười nhìn về phía Bạch Viên Viên: “Tôi có phải là nữ phụ độc ác hay không, tôi không biết. Nhưng nam chính của cậu, chắc chắn không phải là Bùi Du Bạch.”
Câu nói này đã chọn giận Bạch Viên Viên.
Cậu ta tức giận trừng mắt, hét lên: “Tô Lạc à Tô Lạc, tôi không ngờ cậu lại ghen tị với tôi như vậy! Bạn trai tôi là ai mà tôi còn không biết sao? Còn cần cậu ở đây nói hươu nói vượn hả!”
Từ Kiều trên mặt cũng lộ ra vẻ khinh thường: “Tô Lạc, cậu chính là mõm chó không nhả ra được ngà voi. Không hổ là nữ phụ độc ác mà.”
Tôi ngước mắt lườm cậu ta một cái: “Tôi đã tiêm phòng Vắc-xin, còn sợ cậu à?”
Từ Kiều: “……”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Bạch Viên Viên cau mày bất mãn, cậu ta bình tĩnh lại tâm trạng, tiếp tục nói: “Tối thứ sáu tôi sẽ đến Bùi gia. Đến lúc đó, Kiều Kiều, Mộc Mộc, hai người đi với tôi đi.”
Hai người bạn cùng phòng ánh mắt sáng lên: “Chúng tôi cũng có thể theo cậu đến Bùi gia sao?”
Bạch Viên Viên cười nói: “Tôi là con dâu tương lai của Bùi gia, sao lại không dẫn theo mấy người bạn đi cùng được?”
Từ Kiều không ngừng gật đầu: “Viên Viên nói đúng, Bùi gia nhất định rất thích Viên Viên, đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau chụp những bức ảnh đẹp gửi lên WeChat cho nữ phụ ác độc nào đó nhìn xem. Cậu nói có đúng không, Tô Lạc?”
Tôi mỉm cười: “A, Đúng, đúng, vâng, vâng, tôi sẽ đợi.”
6.
Bạch Viên Viên cùng Từ Kiều đang chuẩn bị để tối thứ sáu đến Bùi gia.
Mấy ngày nay bất cứ khi nào không có tiết học, họ đều đi mua sắm và đi spa.
Tôi nhìn điện thoại, tin nhắn gửi cho Bùi Du Bạch vẫn không nhận được hồi âm, khiến tôi có chút chán nản.
Cũng không phải lo lắng Bùi Du Bạch sẽ gặp phải nguy hiểm, bên cạnh hắn lúc nào cũng có bảo tiêu bí mật đi theo, nếu có chuyện gì xảy ra, Bùi gia sẽ nhận được tin tức.
Tôi chỉ cảm thấy có chút không vui, đây là lần đầu tiên hắn biến mất lâu như vậy, tôi cũng không biết tung tích của hắn.
Sau khi thoát khỏi khung chat giữa tôi và Bùi Du Bạch, tôi nhấp vào một hình đại diện quen thuộc khác, nở nụ cười gằn, gửi đi một tin nhắn.
“Có phải em đang giấu diếm chị cái gì không?”
Tôi nhìn vào khung chat thì thấy chữ “Đang nhập…” xuất hiện mấy lần nhưng rất lâu không có tin nhắn nào được gửi tới.
Nụ cười trên khóe miệng tôi càng lạnh lùng hơn, tôi đang định hỏi tiếp thì có tin nhắn tới.
“Không có, em không giấu chị cái gì cả.”
Chậc.
Cái này có nghĩa là… không thừa nhận?
Tôi không vạch trần hắn.
Nghĩ đến những gì Bạch Viên Viên nói, ban đêm thứ sáu đến “Bùi gia”.
Đó chính là tối mai.
Tôi thực sự muốn xem “Bùi gia” mà Bạch Viên Viên sẽ đến là cái nào “Bùi gia”.
7.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy chuẩn bị đi rửa mặt nhưng lại phát hiện cốc đựng bàn chải đánh răng tôi để trong bồn đã biến mất.
Tôi tìm kiếm xung quanh một vòng, cuối cùng tìm thấy nó trong thùng rác ở nhà vệ sinh.
Đồng tử của tôi trở nên lạnh lùng, tôi liếc nhìn quanh ký túc xá, bắt gặp ánh mắt áy náy của Bạch Viên Viên.
“Ai làm?”
Không ai lên tiếng.
Tôi cười khẩy, đi về phía đồ vệ sinh cá nhân của Bạch Viên Viên.
Bạch Viên Viên thấy vậy, hoảng sợ, vội vàng nói: “Tô Lạc, cậu muốn làm gì! Cậu để xuống cho tôi!”
“Tôi làm cái gì, trong lòng cậu không biết sao? Làm sao, không phải nói mình là nữ chính trong tiểu thuyết sao, lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy?”
Nghe vậy, Bạch Viên Viên không còn giả vờ nữa, cậu ta mỉm cười: “Đồ của cậu ảnh hưởng đến khí vận của tôi, tôi vứt đi thì đã làm sao?”
“Vứt đi thì thế nào sao?”
Nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ đương nhiên của Bạch Viên Viên, tôi sải bước tới trước mặt, tát thẳng vào mặt cậu ta một cái:
“Khuôn mặt của cậu ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, tôi đánh một chút thì thế nào?”
“A ——”
Bạch Viễn Nguyên sửng sốt một lát, sau đó trong mắt hiện lên lửa giận, hét lớn lao về phía tôi.
“Mày chỉ là nữ phụ độc ác —— tao chính là nữ chính, mày dám đánh tao, mày cho rằng mày là ai mà dám đánh tao!”
Khi còn nhỏ sức khỏe của tôi khá kém, người trong nhà vì giúp tôi cường thân kiện thể, liền đưa tôi đi học võ thuật và Taekwondo từ khi còn rất nhỏ.
Bạch Viên Viên đánh không lại tôi.
Từ Kiều và một người bạn cùng phòng khác nhìn thấy liền lao về phía tôi, họ muốn giúp đỡ Bạch Viên viên.
Ngay khi cái tát của Từ Kiều sắp giáng xuống mặt tôi, tôi đã nhanh chân đó vào bụng cậu ta một cái.
Thấy vậy, bạn cùng phòng kia cũng không có chân chó như Từ Kiều nên lùi lại vài bước, không tiến lên nữa.
Bạch Vên Viên bị tôi tát mấy cái, cậu ta muốn đánh tôi nhưng lại không đánh được, gần như muốn phát điê.n.
Trong lúc tình thế cấp bách, Bạch Viên Viên thuận tay nhặt một cái túi trên bàn, hung hắng đập về phía tôi.
Tôi vô thức đưa tay ra chặn, nhưng các vật phẩm trang sức bên trong vẫn rớt ra, đập thẳng vào mắt tôi.
Một cơn đau dữ dội ập đến, con mắt tôi lập tức sưng đỏ.
Chiếc túi cũng rơi xuống đất.
Bạch Viên Viên cười lạnh, cậu ta vừa định nói gì đó thì tôi đã trực tiếp túm đầu của cậu ta kéo vào phòng vệ sinh.
“Bạch Viên Viên, mày muốn chết thì cứ nói thẳng?”
Tôi nhắm ngay bồn cầu, đẩy đầu cậu ta xuống, cậu ta liều mạng muốn thoát khỏi tay tôi, nhưng không tài nào tránh thoát được.
Cuối cùng, trước tiếng la hét và tuyệt vọng cầu xin tha thứ của cậu ta, tôi buông tay.
Đầu tóc của Bạch Viên Viên rối bù, nước mắt lưng tròng đứng cách xa tôi, bướng bỉnh nhìn tôi: “Tô Lạc, mày sẽ hối hận! Mày đối xử với tao như vậy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày chờ đấy cho tao!”
“Ha ha, tôi sẽ chờ.”
Tôi cười khẩy, quay người bước ra khỏi cửa ký túc xá, đi về hướng phòng y tế.