Nam Phong
Chương 3
9
Ta nhìn chén lê gai chưng đường phèn trước mặt với vẻ ghét bỏ, nhíu mày nói: “Muội muội à, lê này chưa được gọt sạch gai, ta không thích.”
Trong lòng Lục Kim Linh oán hận, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài mặt.
Ta biết nàng ta nhất định sẽ đồng ý.
Bởi vì nàng ta muốn mượn cây trâm điểm thúy của ta, để đi tham dự bách hoa yến sẽ được tổ chức vào vài ngày nữa.
Cây trâm điểm thúy này là di vật mà mẫu thân để lại cho ta, năm đó mẫu thân xuất giá, bà ngoại đã đích thân trao cho bà.
Bà ngoại từng là bạn thân của Thái Hậu quá cố, cây trâm này là tín vật giữa hai người.
Nghe nói cây trâm này giá trị liên thành, mà quan trọng hơn là nó có thể bảo vệ mạng ta vào lúc quan trọng, dù sao nó cũng là vật ban thưởng của Thái Hậu.
Trước khi qua đời, mẫu thân đã dặn dò ta nhất định phải giữ gìn cây trâm này cẩn thận.
Kiếp trước, Lục Kim Linh nhờ có cây trâm điểm thúy của ta mà tỏa sáng rực rỡ trong bách hoa yến, sau đó được Thái Tử điện hạ chú ý.
Sau này, bằng thủ đoạn của mình, nàng ta có thai trước khi gả đi, lại lừa gạt ta rất nhiều của hồi môn, rồi thuận lợi trở thành Thái Tử Phi.
Mãi về sau ta mới biết, nàng ta đã nói với mọi người rằng đó là đồ của mình.
Khi đó Thái Hậu với bà ngoại đều đã qua đời, người biết bí mật này không còn mấy ai, Lục Kim Linh không chút áy náy lừa gạt Thái Tử với các quý nữ khác.
Còn ta, một góa phụ chưa gả vào đã khắc chết phu quân, không có cơ hội tham gia những yến tiệc như vậy, tất nhiên cũng không có cách nào vạch trần bộ mặt thật của nàng.
Lục Kim Linh rất không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn mang chén lê gai chưng nước đường đi.
Hôm sau, nàng ta lại bưng một chén lê gai chưng nước đường đến, lần này lê gai được gọt sạch hơn rất nhiều.
Ta cầm chén lê gai kia đổ thẳng vào trong chậu nhỏ:
“Muội muội, ta đã nói rồi, ta muốn tự tay ngươi gọt gai lê, tự tay ngươi đem đi chưng cơ.”
10
“Tẩu tử, đây là do chính tay muội gọt…”
Lục Kim Linh nhìn ta, miệng thì giải thích nhưng rõ ràng là không đủ tự tin.
Tối qua ta đã sai Tiểu Liên đến bếp canh chừng, đây là do thị nữ của Lục Kim Linh gọt.
Ta túm lấy tay Lục Kim Linh, giơ ngón tay mềm mại của nàng ta ra cho mọi người xem:
“Muội muội à, nói dối là không tốt đâu!”
“Nếu đúng là do ngươi gọt gai lê, thì sao tay vẫn hoàn hảo chẳng chút sứt mẻ gì?”
Bị vạch trần lời nói dối, Lục Kim Linh thẹn quá hóa giận:
“Tẩu tử, giờ đang là mùa đông, gai lê thì quá khó gọt, không phải tẩu đang làm khó muội sao?”
Thì ra nàng ta cũng biết vậy là làm khó.
Trước khi xuất giá, ta là đại tiểu thư của phủ Thượng Thư, nhưng từ khi gả vào Lục gia, ta lại khốn khổ đến mức đi gọt gai lê cho tiểu cô tử, còn ba ngày hai bữa phải chịu tội này.
Khi đó liệu nàng ta có từng nghĩ đến vậy là đang gây khó dễ cho ta chưa?
“Nói thật với ngươi, ta đang làm khó dễ ngươi đấy.”
“Ngươi có chuyện cần nhờ ta, mà chút thành ý này còn không có, thì tại sao ta phải cho ngươi mượn của hồi môn đem đi khoe khoang?”
Ánh mắt Lục Kim Linh nhìn về phía ta tràn ngập lửa hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Có điều nàng ta quá thích cây trâm đó, đành phải cắn răng chịu đựng, ngoan ngoãn đi gọt gai lê cho ta.
Nhưng dù sao nàng ta vẫn là thiên kim cành vàng lá ngọc, từ xưa tới nay chưa từng bước vào phòng bếp nên nấu hỏng hết nồi này tới nồi khác.
Đến khi nàng ta bưng một chén lê gai chưng đường phèn có thể ăn được do nàng ta tự tay nấu, bước vào phòng ta, thì đã ba ngày sau.
Ánh hoàng hôn chiếu vào sân, chiếu lên chén lê gai chưng đường phèn vàng óng, tròn vo kia, thật sự vô cùng đẹp mắt.
“Tẩu tử, muội nấu xong rồi, bây giờ tẩu có thể cho muội mượn cây trâm điểm thúy kia chưa?”
Nàng ta bưng chén lê gai đến, bận rộn ba ngày nay nên trông tiều tụy đi nhiều.
Lục Kim Linh gấp, còn ta thì không.
Ta chậm rãi múc một miếng lê gai lên, cho vào miệng nhai kỹ nuốt chậm.
Quả nhiên, chén lê gai mà người khác phải gian khổ trăm bề nấu ra, ăn ngon lạ thường.
Ăn xong, ta dùng khăn chặm chặm khóe miệng, quay sang Tiểu Liên nói: “Tiểu Liên, đi lấy cây trâm điểm thúy trong phòng ta ra đây.”
Lục Kim Linh nghe vậy, xoa xoa đôi tay đầy vết thương, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn đến cây trâm điểm thúy, nàng ta ngây người:
“Tẩu tử, muội không nói cây này, là cây trâm điểm thúy gia truyền trị giá ngàn vàng của tẩu mới đúng.”
Ta chậm rãi nói với nàng ta:
“Cây trâm ngươi nói đã theo mẫu thân ta xuống mồ. Đồ vật quý giá như vậy, tất nhiên phải đi theo bà.”
11
Lục Kim Linh nghe vậy thì sững người, một lúc lâu sau hai mắt nàng ta đỏ hoe, vung lên hất tung chén đũa trên bàn, mảnh sứ vỡ tan văng đầy đất, nàng ta tức giận gào lên:
“Mấy hôm trước ta còn thấy ngươi lấy ra cài, ngươi đừng mơ gạt được ta!”
“Quý Nam Ý, ngươi gả vào Lục gia, một phân một hào trên người ngươi đều thuộc về Lục gia. Ta chỉ mượn ngươi cây trâm mà ngươi ra sức từ chối hết lần này tới lần khác. Uổng công ta còn nói giúp cho ngươi trước mặt mẫu thân!”
Trời phật ơi ta cười chết mất:
“Ý là giờ ta phải cảm ơn ngươi?”
Không chiếm được món đồ mình muốn, nàng ta đến câu tẩu tử cũng không muốn gọi. Ta nhìn chén đũa vỡ nát trên mặt đất, nở nụ cười:
“Mấy ngày trước đúng là còn nằm trong tay ta, có điều gần đây mẫu thân ta báo mộng nói là muốn thấy cây trâm đó, nên ta sai người đi chôn rồi.”
“Ngươi! Ngươi…”
Lục Kim Linh trừng mắt nhìn ta, hình như sắp bị chọc tức xỉu rồi.
Hồi lâu sau, nàng ta mới hùng hổ rời đi.
Không bao lâu đã có người tới báo, nói nàng ta dẫn theo mấy hạ nhân lặng lẽ ra ngoài rồi.
“Tiểu thư, người đoán quá chuẩn, sao người biết nàng ta sẽ đi đào mồ vậy?”
Tiểu Liên núp sau cửa giơ ngón cái lên với ta.
Sao lại không biết chứ? Kiếp trước ta với bọn người Lục gia dây dưa mấy chục năm lận mà.
Chỉ cần một ánh mắt của Lục Kim Linh, ta đã biết trong lòng nàng ta đang suy tính cái gì rồi.
Tối đó ta cố ý cho người đi đồn tin giả, quả nhiên nàng ta đã dẫn người đi ra ngoài.
Nàng ta tính đi đào mồ để lấy cây trâm điểm thúy.
Đồ của người chết cũng muốn lấy, đúng là điên thật rồi.
Một canh giờ sau, ta nhìn thấy nàng ta ở cổng nha môn.
Lục Kim Linh quần áo xộc xệch, mặt xám mày tro, bị nha dịch áp giải về với tội danh là trộm mộ.
Ta kêu người truyền tin vị trí mộ giả, nên đã đến nha môn từ sớm, định tố cáo Lục Kim Linh tội khai quật mồ.
Chỉ không ngờ, khu mộ ta truyền tin đêm đó vừa lúc có người đến cúng kiến, Lục Kim Linh cùng cả hạ nhân Lục gia đều bị áp giải về.
Nhưng mà…
Ta không ngờ rằng khu mộ đó lại là của Tiêu Quân Hoài.
12
Lúc này Tiêu Quân Hoài chỉ là một thư sinh nghèo, vẫn mặc bộ đồ xanh quen thuộc.
Tuy nhiên ta biết, chỉ vài năm nữa, huynh ấy sẽ thi đỗ Trạng Nguyên, thăng tiến như diều gặp gió trên triều đình, trở thành một vị quan quyền lực.
Lục Kim Linh đào mồ của thúc phụ Tiêu Quân Hoài, nên Tiêu Quân Hoài đã trực tiếp tố cáo nàng ta lên nha môn.
Ở triều ta, khai quật mồ là trọng tội, Tiêu Quân Hoài đã vô tình giúp ta một việc tốt, ta đỡ phải tự mình ra tay.
“Quý Nam Ý, là ngươi hãm hại ta đúng không? Rõ ràng ta muốn đào mồ mẫu thân ngươi, sao giờ lại biến thành mộ của người khác?”
Lục Kim Linh ở nha môn như phát điên rồi, nàng ta lao về phía ta.
Ta vội vàng trốn ra sau.
Đáng sợ quá, nàng ta như muốn xé ta ra thành trăm mảnh!
Có điều trước khi đến được chỗ ta, nàng ta đã bị nha dịch cản lại, ấn ngã xuống đất, không còn chút hình ảnh nào của thiên kim tiểu thư Hầu phủ.
“Đại nhân, ta bị oan, ta không muốn đào mồ Tiêu gia, ta muốn đào mồ của mẫu thân tiện nhân Quý Nam Ý kia thôi!”
Lục kim linh thật ngu ngốc, nước mắt nước mũi giàn giụa, lôi kéo quan phủ huyện lệnh.
Mắt huyện lệnh giật giật.
Đã từng gặp người ngu rồi, nhưng chưa thấy ai ngu như vậy.
“Lục cô nương, không cần biết là mộ của ai, chỉ cần đào mồ là đã trái pháp luật rồi, ngươi đây là đang tự nhận tội!”
Có thể thấy huyện lệnh muốn giúp đỡ nàng ta, dù sao lục kim linh cũng là đại tiểu thư của Định Viễn hầu phủ.
Nhưng lục kim linh tự mình tìm đường chết, người ta muốn giúp cũng không thể làm gì.
“Dựa theo luật pháp triều đình ta, phàm là khai quật mồ, nếu là quan tài giả, sẽ bị đánh một trăm trượng, lưu đày ba ngàn dặm.”
“Nếu là quan tài thật nhưng thi hài bên trong đã bị đánh cắp, sẽ bị xử tử.”
“Nếu chưa đào đến quan tài mà bị phát hiện, sẽ bị đánh một trăm trượng, lưu đày ba năm.”
Giọng nam vang lên từ bên cạnh, ta quay đầu lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Quân Hoài.
Huynh ấy rất am hiểu luật pháp.
Mà sao lúc đọc luật huynh ấy lại nhìn chằm chằm ta vậy?
“Lục cô nương đêm nay đào mồ chưa đến quan tài, đại nhân, phạt một trăm trượng rồi cho lưu đày ba năm.”
“Lục cô nương tuy là tiểu thư của Định Viễn Hầu phủ, nhưng ta tin tưởng đại nhân huyện lệnh nhất định sẽ chấp pháp công minh, đúng không?”
Tiêu Quân Hoài chắp tay với huyện lệnh đang đứng bên cạnh.