Nam Phong
Chương 4
13
Lúc này trời đã tối, nhưng vẫn có rất nhiều người đến hóng hớt, cửa nha môn bị vây kín mít.
Huyện lệnh nhìn đám người bên ngoài, đành cắn răng nói:
“Đó là đương nhiên, bổn quan phá án không bao giờ thiên vị hay làm trái pháp luật. Người đâu, áp giải Lục tiểu thư ra ngoài, đánh một trăm trượng.”
“Sau đó giam vào đại lao, để răn đe cảnh cáo.”
Nghe thấy mình sắp phải vào đại lao, sắc mặt lục kim linh trắng bệch.
Nàng ta thoát khỏi gông xiềng của nha dịch, tức giận nói:
“Ngươi dám bắt ta vào đại lao, ngươi có biết ta là ai không?”
“Ta là trưởng nữ của Định Viễn Hầu phủ, thân phận tôn quý, ngươi chỉ là một chức quan nhỏ bé, còn dám định tội ta?”
“Mau thả bổn tiểu thư ra, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, bằng không, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.”
Lời nói của lục kim linh khiến đám dân chúng bên ngoài bàn tán xôn xao:
“Sao tiểu thư Định Viễn Hầu phủ lại như vậy?”
“Tiểu thư Hầu phủ có thể coi thường luật pháp à?”
“Đại nhân, nếu hôm nay ngài thả nàng ta, chúng ta sẽ không phục……”
“Đúng vậy, chúng ta không phục!”
Ta đứng bên cạnh nhìn lục kim linh ngu ngốc khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, còn muốn vỗ tay cho hành động của nàng ta nữa đấy.
Có lẽ nàng ta không biết đạo lý “giết gà dọa khỉ”.
Nếu nàng ta ngoan ngoãn chịu trừng phạt, có thể huyện lệnh sẽ lén lút thả nàng đi.
Nhưng nàng ta cố tình nói năng hỗn láo trước mặt mọi người, nếu ta không trừng trị nàng ta, ta sẽ có lỗi với chính mình vì đã cất công lập bẫy.
Vì vậy, ta cũng lên tiếng:
“Thiên tử phạm pháp vẫn phải chịu tội như thứ dân, đại nhân chắc chắn sẽ không làm chúng ta thất vọng.”
Mặt mày huyện lệnh tối sầm, hận không thể lột da lục kim linh ngu ngốc này.
Ông ta ra lệnh cho nha dịch áp giải lục kim linh đi:
“Bổn quan nhất định sẽ xử lý công bằng vụ việc này, xin các vị phụ lão yên tâm!”
“Bổn quan sẽ viết tấu chương tấu lên Thánh Thượng, xin thánh chỉ nghiêm trị kẻ coi thường luật pháp này!”
14
Lục kim linh bị đánh rồi nhốt vào đại lao, chờ ngày xử lý.
Ta cảm thấy sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần, cùng Tiểu Liên đi về phủ.
Vừa ra khỏi cổng nha môn, ta đã nhìn thấy Tiêu Quân Hoài đang dựa vào tượng sư tử đá chờ ta.
Lạnh lùng như trăng, phong lưu lãng tử, khiến lòng ta rung động.
“Nàng… ổn chứ?”
Giọng nói của Tiêu Quân Hoài hơi khàn khàn, ẩn chứa vài phần kiềm chế.
Khi nhìn ta, huynh ấy vô cùng nghiêm túc, nét mặt dịu dàng, ánh mắt như muốn nhìn thấu lòng dạ ta.
Ta nhìn huynh ấy trong bộ đồ xanh mỏng manh, thở dài:
“Ta đã đưa cho huynh áo bông rồi mà, sao không mặc?”
Tiêu Quân Hoài nghe ta nói thì khẽ run, một lúc sau mới chậm rãi trả lời:
“Đi tảo mộ, sợ làm dơ.”
Ta im lặng nhìn huynh ấy, thầm nghĩ, huynh ấy đẹp quá.
Trước khi gả vào Lục gia, ta và Tiêu Quân Hoài từng yêu nhau say đắm, thề non hẹn biển.
Ta từng muốn hủy bỏ hôn ước với Lục gia, răng long đầu bạc với huynh ấy, nhưng phụ thân ta khinh thường huynh ấy, còn cấm ta gặp huynh ấy.
Vài ngày trước khi xuất giá, phụ thân ta nhốt ta trong phòng để đề phòng ta bỏ trốn.
Khi đó tuyết rơi dày đặc, biết Tiêu Quân Hoài không có áo bông ấm, ta nhờ Tiểu Liên lén tặng huynh ấy một bộ.
Ta cũng nhờ Tiểu Liên mang theo một lá thư chia tay.
Phụ thân ta uy hiếp ta, nói rằng hôn sự này do Thánh Thượng ban cho, nếu ta không đồng ý, không chỉ Tiêu Quân Hoài gặp xui xẻo mà cả phủ Thượng Thư cũng không thể yên ổn.
Ta đành viết thư khuyên huynh ta quên ta đi, tìm người sau tốt hơn để gắn bó cả đời.
Kiếp trước, sau khi gả vào Lục gia, ta bận rộn chăm sóc cả nhà già trẻ gái trai của Hầu gia, bản thân cũng vất vả, không có thời gian để nhớ về Tiêu Quân Hoài.
Gả đi làm thê tử nhà người khác, ta biết mình không có tư cách để nhung nhớ huynh ấy.
Nhưng sau khi ta chết, linh hồn phiêu bạt không tan trong một thời gian dài, ta mới phát hiện ra rằng thiếu niên năm xưa đã thề non hẹn biển với ta, thế nhưng cả đời chưa từng cưới vợ.
Ngày ta được phát tang, huynh ấy đá văng cổng phủ Lục gia, bế bài vị của ta lên, nói:
“Ý Nhi, chúng ta về nhà thôi.”
Giờ đây gặp lại, lòng ta vẫn rung động như ngày nào, nhưng kiếp này, ta sẽ không bao giờ buông tay huynh ấy ra nữa, ta sẽ trân trọng huynh ấy.
“Tiêu Quân Hoài, ta sẽ sớm hòa ly thôi.”
“Chờ ta hòa ly, ta có thể đến tìm huynh được không?”
Ta nghiêm túc nhìn huynh ấy, hỏi một cách trịnh trọng.
Ngay khi ta vừa dứt lời, Tiểu Liên vội vàng đưa tay che miệng ta:
“Bà cô ơi, đừng để ai nghe được lời này, người ta mà nghe được thì người sẽ bị tròng vào lồng heo.”
Tiêu Quân Hoài sững sờ, ta nhìn vào mắt huynh ấy, thấy niềm vui mừng hiện rõ trong đôi mắt ấy.
Một lúc sau, huynh ấy gật mạnh với ta, giọng nói run run vì sung sướng:
“Ta chờ nàng.”
Tiểu Liên sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, vội vã kéo ta đi:
“Đi mau, đi mau!”
“Nếu bị người ta bắt được điểm yếu thì sẽ rất phiền toái.”
15
Tin Lục kim linh đào mồ quật mộ nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, trở thành trò cười cho các quý nữ.
Nàng ta bị đánh một trăm trượng, suýt thì tàn phế.
Sau đó còn bị phán ba năm tù giam, bị nha dịch ném thẳng vào nhà giam.
Trần thị nóng như lửa đốt, chạy đôn chạy đáo tìm mọi mối quan hệ, nhưng không ai dám giúp bà ta.
Thúc phụ quá cố của Tiêu Quân Hoài thế mà lại là một vị lão tướng quân, chuyện này lan truyền ra khiến triều đình kinh sợ.
Hoàng Thượng nghiêm trị nàng ta, coi đây là lời cảnh cáo.
Thấy không ai chịu giúp, Trần thị trút giận lên người ta.
Bà ta dẫn theo hạ nhân đến sân nhà ta, chỉ vào mặt ta mắng chửi:
“Ngươi là sao chổi, hại chết nhi tử của ta, hại cả nữ nhi ta.”
“Ông trời đúng là không có mắt, sao không để cái loại tai họa như ngươi chết luôn đi cho rồi?”
Nhìn bà ta mắng đến mức toàn thân run lên, ta còn sợ bà ta đột quỵ, nên tốt bụng nhắc nhở:
“Nếu đã vậy, thì thay nhi tử của ngươi ký vào tờ thư hòa ly này đi.”
“Nếu ngươi không ký, có thể người tiếp theo bị hại sẽ là ngươi đấy!”
Trần thị nhìn chằm chằm vào tờ thư hòa ly trong tay ta rồi đột nhiên bật cười:
“Muốn ta ký vào thư hòa ly để ngươi đi theo trai à?”
“Ngươi là do Lục gia ta bỏ tiền mua về, sống là người của Lục gia, chết là ma của Lục gia!”
“Chỉ cần ta còn là bà bà của ngươi một ngày, ngươi vẫn phải cung kính với ta, ta sẽ không làm theo ý ngươi đâu.”
“Muốn ta ký thư hòa ly à? Mơ đi!”
Ánh mắt ta trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể trở thành kẻ thù.
Có những người thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.