NÂNG CHÉN TIÊU SẦU - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:59:01
7
Ta cái tát giáng xuống mặt Tề Vực như thế nào. Khi kịp phản ứng , thì thị vệ đè chặt xuống đất. Hơi thở dồn dập, cơ thể run rẩy.
"Bệ hạ thứ tội! Hoài An cố ý. Nàng ... nàng đang bệnh, đầu óc tỉnh táo, xin bệ hạ thứ tội! Xin bệ hạ thứ tội!"
Trường Thắng quỳ rạp nền đất, liên tục dập đầu Tề Vực, đang giận dữ đến cực điểm.
Mắt đỏ ngầy Tề Vực từng bước tiến gần.
"Trường Thắng, đừng cầu xin ."
Lời dứt, Tề Vực thô bạo kéo vạt áo, đè chặt tường. Hắn mạnh, thể giãy . Đầu va tường vang lên một tiếng "Ầm" chấn động.
"Ngươi to gan thật đấy. Dám đánh trẫm?"
Giọng trầm thấp, từng chữ rít qua kẽ răng.
Ta lớn, nụ hẳn là khó coi, một kẻ bệnh nặng như mà vẫn thể những lời .
"Không chỉ đánh thôi, còn giec ngươi."
Tề Vực cúi mắt, khẽ.
"Được, lắm, Hạ Hoài An. Ngươi nhất nên bản lĩnh đó. Nếu ..." Hắn ghé sát hơn, giọng lạnh đến thấu xương. "Chỉ cần trẫm còn sống một ngày, trẫm sẽ để ngươi sống yên ."
Ánh mắt chợt lướt qua bình rượu bàn.
"Rượu đào ... là rượu giao bôi của các ngươi, đúng ?"
Hắn nhấc bình rượu lên, giọng trầm xuống đầy chế giễu.
"Ngươi thích uống ? Được, hôm nay trẫm sẽ giúp ngươi, để ngươi uống cho thỏa thích."
Dứt lời, một tay siết chặt cổ , tay còn dốc thẳng bình rượu miệng .
Vị cay nồng chảy tràn xuống cổ họng, khiến sặc đến nghẹt thở. Cơ thể vốn suy yếu vì bệnh, nay hành hạ như , cảm thấy đầu óc choáng váng, mềm nhũn.
Chân bước hụt, như thể đang dẫm lên một đám mây bồng bềnh, thế nào cũng vững.
Tiếng ồn ào văng vẳng bên tai. Trường Thắng lao đến, quỳ gối cầu xin . Giọng run rẩy, rằng đang bệnh nặng, thật sự thể chịu đựng nổi, rằng nguyện chịu phạt.
Thật là... chuyện liên quan gì đến chứ? Sao ngốc đến ?
Tề Vực vẫn quát tháo giận dữ.
Ta , gọi Trường Thắng tỉnh , chặn tiếng của ...
tất cả âm thanh dần xa. Ta còn thấy gì nữa.
---
8
"Này, ngươi ?"
"Ai cần ngươi quan tâm!"
Cậu bé vắt vẻo cành đào, vội vàng lấy tay áo che mặt, sợ khác thấy dáng vẻ yếu đuối của .
Dưới gốc đào, cô bé bĩu môi, nghịch chiếc ná thun ngân nga một giai điệu vu vơ, giọng điệu chẳng chút tình cảm nào.
"Cha ngươi cần ngươi ?"
"Cha ngươi mới cần ngươi."
Cậu bé nhảy phắt xuống đất, khoanh tay ngực, dáng vẻ hùng hổ như thể phản bác đến cùng.
"Sao ngươi ? Ta còn chẳng nhớ cha trông thế nào nữa. gì quan trọng , nương mà! Cái ná thun là nương cho , b.ắ.n trúng cả con chim cành cao nhất!"
"Hứ, đồ thô tục"
"Hứ, đừng cầu xin cho ngươi mượn chơi."
Nhà hàng xóm một đôi tỷ nhè. Ta thích vì suốt ngày rơi nước mắt, rõ ràng trong lòng đau khổ vẫn cố vẻ trưởng thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-chen-tieu-sau/chuong-4.html.]
nương bảo bắt nạt bọn họ, còn gọi họ là ca ca, tỷ tỷ.
Haizz, lời nương.
Nhà bọn họ điều kiện . Dù Tề Vực đáng ghét, nhưng Chiêu Chiêu tỷ tỷ vô cùng dịu dàng. Bánh hoa quế tỷ , thể ăn một ba cái.
"Hứ, đồ thô tục."
Tề Vực mặt lạnh, ăn bánh đến mức vụn rơi đầy má, nhíu mày chê bai. Hắn như thể là công tử nhà quyền quý thật .
Nương bệnh nặng. Lúc hấp hối, bà nắm tay , đặt tay Chiêu Chiêu tỷ tỷ.
"Chiêu Chiêu, con là đứa trẻ . Hoài An còn ai thích, chỉ thể nhờ con chăm sóc nó. Không dám mong gì nhiều, chỉ cần con cho nó một bát cháo trắng, để nó thể sống sót."
"A di yên tâm, cháu nhất định coi Hoài An như ruột, tuyệt đối bạc đãi ."
Mẹ mất . Ta nỡ để bà , nhưng thể giữ bà . Bà bảo, từ nay Chiêu Chiêu tỷ tỷ là tỷ tỷ ruột của , Tề Vực là ca ca ruột của .
Ta nhớ. Ta luôn lời .
Mẹ từng những kẻ chuyên bắt cóc các cô nương đem bán, bán thì moi t.i.m móc gan. Bà dặn chúng đừng chạy lung tung.
Tề Vực ốm nhiều ngày, hôm nay sốt cao lui, mê man gọi "" ngừng. Hắn đúng là kẻ thích trò. Chỉ khi bệnh mới giống một đứa trẻ.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ta nhớ, ngọn núi phía làng một loại cỏ, hồi nhỏ hái về nghiền thành bột, cho cháo trắng. Ta ăn xong ngủ một giấc là khỏi.
Nhìn Tề Vực nhắm nghiền mắt, nước mắt vẫn chảy dài gối, thở dài. Rồi đưa tay, mở cánh cửa đóng chặt.
Những chuyện xảy đó, nhớ rõ.
Chỉ nhớ khi sợ hãi nhất, chính là Chiêu Chiêu tỷ tỷ đến.
"Hoài An, lát nữa tỷ sẽ dụ bọn chúng , hãy chạy về nhà, chạy thật nhanh, dừng , đầu, nhớ rõ ?"
Ta lắc đầu.
"Tỷ ơi..."
"Muội nhớ lời dặn ? Bà , coi tỷ như tỷ ruột, lời tỷ. Bây giờ tỷ bảo chạy, ?"
"Hu hu hu... Muội , lời... tỷ tỷ, lo cho tỷ..."
"Hoài An ngoan, về nhà đợi tỷ , tỷ về sẽ hấp bánh hoa quế cho ăn."
Chiêu Chiêu tỷ tỷ về nữa.
"Hạ Hoài An. Tại lời tỷ tỷ? Tại chạy lung tung? Tỷ tỷ cứu ngươi, tại chỉ ngươi trở về?”
“Tại bỏ mặc tỷ ? Tại để tỷ thế mạng cho ngươi? Ngươi là bạc tình bạc nghĩa, tham sống sợ chec đến thế ?”
“Tỷ tỷ là duy nhất của . Vậy mà ngươi hại chec tỷ .”
Tề Vực , ánh mắt lạnh như băng.
"Hạ Hoài An, ngươi nợ tỷ tỷ một mạng. Ta ngươi trả ."
Ta nhắm mắt, giọng khàn : "Được."
"Ngươi dựa mà chec? Ta ngươi sống, sống trong hối hận và tội , sống bằng chec."
Ta mỉm : "Được."
Sau mới , Tề Vực là hoàng tử, nhưng chỉ là một phi tần hèn mọn.
Hắn và Chiêu Chiêu tỷ tỷ từ nhỏ chịu đủ khinh thường.
Hóa thật sự là công tử nhà giàu.
Sau đó, thái phó đến đón Tề Vực hoàng cung.
Từ đó về , từng thấy nữa.