Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NÂNG CHÉN TIÊU SẦU - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:59:02

9

Ta hẳn ngủ mê man lâu, trong giấc mơ chập chờn thấy những chuyện xưa cũ. Khi tỉnh dậy, mới tin bệ hạ tìm Nam An quận chúa thất lạc nhiều năm. Vài ngày , nàng trở về.

Tìm kiếm nhiều năm ư? Chiêu Chiêu tỷ tỷ.

Ta vội vàng xuống giường, nhưng đôi chân vẫn còn yếu, cả lảo đảo vững. Dù , vẫn gắng gượng chạy ngoài. 

Từ giường đến cửa, ngã mấy . May , đúng lúc đó Trường Thắng đẩy cửa bước , vội vàng đỡ dậy.

"Hoài An, cuối cùng nàng cũng tỉnh . Nàng cảm thấy thế nào?"

"Ta , Trường Thắng, Nam An quận chúa ? Mau đưa gặp..."

"Hoài An."

Ta còn hết câu thì một giọng quen thuộc vang lên ngoài cửa. Ta sững , ngẩng đầu qua vai Trường Thắng. Khi trông thấy đến, như hóa đá tại chỗ.

"Tỷ tỷ?"

Nước mắt kìm mà tuôn rơi, một giọt, hai giọt, ba giọt... Ta run rẩy ôm chầm lấy mặt.

"Hoài An, đừng . Muội vẫn còn bệnh đấy."

Ta vội đưa tay lau mặt, giọng nghẹn ngào: "Muội , chỉ là phong hàn thôi. Tỷ tỷ đừng lo"

" mấy ngày nay đến thăm hai , đều mê man tỉnh. Sao bệnh nặng đến ?"

Tề Chiêu Chiêu sang Tề Vực đang cạnh: "A Vực, thái y thế nào?"

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Lúc mới nhận , hóa Tề Vực cũng mặt.

"Thái y chỉ là phong hàn thôi. Tỷ tỷ, ngoài trời lạnh lắm, chúng trong ."

"Vậy dặn thái y xem xét kỹ một chút. Dù chỉ là phong hàn, nhưng nếu để di chứng thì e là khó chữa." Nàng khẽ thở dài. "Thôi, chuyện nữa."

Chúng , trò chuyện suốt buổi. Lúc , mới những năm qua Chiêu Chiêu tỷ tỷ chịu bao nhiêu khổ sở.

Năm đó, vì cứu , nàng bọn cướp bịt mắt đưa suốt gần nửa tháng. Dù may mắn thoát , nhưng nàng thương nặng. Do bịt mắt quá lâu, khi mở mắt cũng chẳng thể phân biệt phương hướng, mà ngôi làng nàng rơi sâu trong vùng hẻo lánh, một bóng qua .

Không đường về, tỷ tỷ đành dò hỏi, lang thang phố kiếm miếng ăn, nhưng chẳng ngờ càng càng xa.

Sau , đường , nàng trượt chân rơi xuống vực. Giữa lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, may mắn một thư sinh tình cờ ngang cứu giúp. Có lẽ vì cú ngã mà nàng thương ở đầu, mất một phần ký ức.

Nhiều năm qua, nàng vẫn luôn sống bên cạnh thư sinh

Thư sinh đối xử với Chiêu Chiêu tỷ tỷ vô cùng , hai dần trở thành . Nhờ sự chăm sóc tận tình của , tỷ tỷ cũng từ từ tìm ký ức đánh mất. Những tin tức về tỷ truyền ngoài.

Mãi đến khi thư sinh ý định tham gia kỳ thi mùa xuân năm , hai mới quyết định cùng lên kinh. Vài ngày , họ đặt chân đến thành đô.

---

10

Ta lặng từng lời, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Tỷ tỷ chịu bao khổ cực, chỉ lặng im mà nên lời.

Chiêu Chiêu tỷ tỷ dường như thấu tâm tư , nhẹ giọng an ủi: "Hoài An, họa vô đơn chí. Nếu trải nghiệm , cũng thể gặp Minh Lang. Có những chuyện mệnh, chúng thể nào thoát khỏi."

Tề Vực lạnh lùng lên tiếng: "Chỉ mong thực sự đối xử với tỷ tỷ."

"A Vực, vô lễ. Mạng là do cứu, Minh Lang đối với , cũng cảm thấy hài lòng."

Tề Vực bĩu môi, trong mắt còn vương đầy bất mãn nhưng cũng thêm gì nữa.

Chiêu Chiêu tỷ tỷ chợt hỏi: "Còn hai đứa, nhiều năm trôi qua, tìm nào ưng ý ?"

Ta cầm miếng bánh hoa quế tỷ tỷ mang đến, vô thức liếc Trường Thắng ở xa, nhanh chóng thu ánh mắt .

"Tỷ tỷ, thành ."

"Thành ? Hoài An của chúng thành ?"

Chiêu Chiêu tỷ tỷ vui mừng đến mức rời khỏi chỗ , nắm lấy tay , ánh mắt lấp lánh niềm vui.

"Là công tử nhà nào? Có ở trong cung ? Mau dẫn đến cho tỷ tỷ xem."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-chen-tieu-sau/chuong-5.html.]

Ta mỉm gật đầu: "Có ở trong cung."

Dường như quên hết đau đớn , nhẹ nhàng chạy đến bên Trường Thắng, nắm lấy tay , kéo đến mặt tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, đây là phu quân của , tên Trường Thắng."

Trường Thắng cúi đầu hành lễ: "Nô tài Trường Thắng, bái kiến Nam An quận chúa."

Tỷ tỷ nhanh chóng phản ứng, vội đưa tay đỡ Trường Thắng dậy.

"Mau lên, cần đa lễ. Nếu cưới Hoài An, cứ gọi một tiếng tỷ tỷ là ."

"Tỷ tỷ? Chỉ là một tên nô tài, cũng xứng ?" Tề Vực đột nhiên dậy, giọng lạnh băng.

Bầu khí vui vẻ bỗng chốc đông cứng. Ta siết c.h.ặ.t t.a.y Trường Thắng, lặng lẽ Tề Vực mà đáp lời.

Trường Thắng là phu quân của . Ngày chúng thành , sự chúc phúc của phụ mẫu, lời chúc từ bà mối. Khi bái đường, vị trí cao nhất cũng trống . Ta chỉ chia sẻ chút niềm vui với tỷ tỷ, chỉ mong chân thành chúc phúc cho chúng . ngay cả chút ấm áp nhỏ nhoi , Tề Vực cũng chịu để .

Rõ ràng tỷ tỷ trở về, vẫn thể mắt . Hắn nhất định hạ nhục và Trường Thắng mặt ?

"A Vực, nếu theo ý , cũng nên ba quỳ chín lạy, tôn một tiếng bệ hạ mới đúng ? Nếu , từ nay cũng đừng gọi là tỷ tỷ nữa, cứ gọi quận chúa là ."

"Đệ... ý đó."

Chiêu Chiêu tỷ tỷ dù trách cứ nhưng Tề Vực vẫn là cửu ngũ chí tôn, khiến mất mặt bao , chúng cũng tiện ở lâu hơn. Đây là tẩm cung của , khi hôn mê luôn ở đây. Nay tỉnh, cũng còn lý do gì để lưu .

"Tỷ tỷ, cũng còn sớm nữa, ngày mai chúng sẽ đến thăm tỷ."

"Được, sẽ sai đưa bọn về."

"Không cần , Trường Thắng ở đây, sợ tối."

Tề Chiêu Chiêu dựa ổ chăn da cáo, sắc mặt chút âm trầm: "A Vực, chuyện của Hoài An và Trường Thắng, rốt cuộc là thế nào?"

Tề Vực uống cạn chén rượu, tiện tay ném chén lưu ly lên bàn. Chén rượu lăn vài vòng dừng giữa bàn.

"Trẫm ban hôn."

"Tỷ thấy bộ dạng của Hạ Hoài An ? Tỷ đau lòng cho nàng, nhưng trong lòng nàng đang vui lắm đấy! Hạ Hoài An... từ đến nay vẫn là kẻ vô tâm vô phế."

Một lúc lâu , Chiêu Chiêu tỷ tỷ khẽ thở dài: "A Vực, và Hoài An rốt cuộc là thế nào?"

"Thế nào là thế nào?"

"Ta mù." Giọng của Chiêu Chiêu tỷ tỷ mang theo sự tức giận.

"Quần áo Hoài An cũ kỹ, trời lạnh như còn mặc áo mỏng của đầu thu. Còn Trường Thắng, quần áo của đều giặt đến bạc màu. Lương bổng trong cung ít đến mức ngay cả một bộ y phục cũng mua nổi ?”

“Bệnh của Hoài An là thế nào? A Vực, thật sự nghĩ tỷ là kẻ ngốc ?"

Tề Vực đáp. Trong phòng yên tĩnh đến mức thể tiếng chén lưu ly lăn bàn.

"Đệ oán nàng, đúng ? Ngần năm qua, vẫn luôn oán nàng?"

"Đó là món nợ nàng trả."

Bên cạnh chén lưu ly, mặt đất vương vãi những mảnh vỡ.

"Tỷ vì nàng mà chịu khổ, nhưng nàng bao giờ nghĩ đến cảm giác của tỷ. Nếu vì nàng, tỷ chịu bao đau đớn, bắt , thương, quên , cũng gả cho một thư sinh nghèo hèn tự dưng chịu khổ bao năm."

Hắn gặp tỷ tỷ nhưng bật như một đứa trẻ. Cảnh tượng giống hệt năm đó, khi giường bệnh, gọi "" trong cơn mê.

Hôm nay, lặp lặp từng câu hỏi: "Tại tỷ luôn là chịu khổ?"

Chiêu Chiêu chậm rãi tiến đến, ôm lấy xa cách nhiều năm .

Sống đời , ai mà chịu khổ chứ?

Dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng và tàn nhẫn, mỗi ngày trôi qua với những toan tính ngừng, đối mặt với một đám ruồi nhặng phiền nhiễu, Tề Vực khổ ?

Còn Hạ Hoài An… nàng chẳng lẽ đau khổ?

 

 

Loading...