NÂNG CHÉN TIÊU SẦU - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:59:05
13
Ngày hôm , khi Tề Vực sai đến, và Trường Thắng đang nấu .
"Hạ cô nương, bệ hạ gọi ngươi qua."
Vị công công giọng ẻo lả .
Ta ghét nhất giọng điệu , Trường Thắng sẽ như , chuyện luôn nhẹ nhàng, như sợ giật .
Ta ưa gì tên thái giám đó, cũng chẳng hứng, ngẩng đầu lên, chỉ một câu: "Không ."
"Ngươi kháng chỉ ?"
"Nói kháng chỉ? Ngươi thánh chỉ trong tay ?"
"Ngươi...đây là khẩu dụ của hoàng thượng."
Ta dậy, định tranh cãi thêm vài câu với , nhưng Trường Thắng nhanh chóng kéo .
"Hoài An vô ích thôi. Ta sẽ cùng nàng."
[...]
"Trẫm chỉ triệu kiến Hạ Hoài An."
Trường Thắng liền quỳ xuống, giọng đầy cung kính:
"Bệ hạ thứ tội, là nô tài yên tâm về Hoài An nên mới tự tiện theo."
Tề Vực nhếch môi, đặt chén rượu xuống bàn.
"Nực .Không yên tâm?" Hắn lạnh, ánh mắt sắc bén như xuyên thủng đối diện.
"Nếu trẫm thực sự gì, ngươi nghĩ chỉ bằng một kẻ nô tài như ngươi thể ngăn cản ?"
Nhận thấy tình hình , vội đỡ Trường Thắng dậy, ánh mắt kiên định thẳng Tề Vực.
"Bệ hạ gì cứ thẳng, hà tất dùng cách để nhục khác?"
Tề Vực đáp, chỉ lặng lẽ dậy, bước đến mặt chậm rãi dời ánh mắt sang Trường Thắng.
"Nói thẳng? Được thôi." Hắn cất giọng đều đều, như thể suy tính kỹ càng. "Trường Thắng, ngươi hai lựa chọn: hòa ly hoặc hưu. Chọn ."
Ta sững , theo phản xạ lập tức chắn mặt Trường Thắng.
"Tề Vực, ngươi điên ? Rốt cuộc ngươi gì?"
Hắn chẳng buồn để tâm đến , chỉ nhàn nhạt tiếp tục: "Trẫm sẽ ban cho ngươi ruộng , thôn trang và chức quan. Sau khi hòa ly, ngươi sẽ rời khỏi cung, từ đây hưởng vinh hoa phú quý, tiền đồ vô hạn."
Những điều kiện đó quá mức hấp dẫn. Ta bỗng chốc mất hết dũng khí, vô cớ sinh sợ hãi. Quay sang Trường Thắng, khẽ gọi: "Trường Thắng?"
Chàng lặng lẽ , đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa muôn vàn điều khó . Giây lát , cúi đầu, giọng bình tĩnh nhưng nặng nề:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-chen-tieu-sau/chuong-7.html.]
"Tạ ân điển của bệ hạ."
Lòng như nguội lạnh trong nháy mắt.
Tề Vực khẽ , ánh mắt mang theo vẻ đắc ý như thể đoán kết quả. Thế nhưng, ngoài dự liệu của , Trường Thắng vẫn quỳ yên tại chỗ, cúi đầu sát đất, từng lời vang lên chậm rãi nhưng dứt khoát:
", xin bệ hạ thứ tội, nô tài thể tuân lệnh."
Tề Vực thoáng sững , ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh.
"Ngươi gì?"
Trường Thắng ngẩng đầu, đôi mắt trầm lắng nhưng kiên định.
"Ngày thành với Hoài An, nô tài hứa với nàng cả đời sẽ phụ bạc, để nàng thất vọng. Lời hứa của nam nhân, dù mất mạng cũng giữ gìn. Vì , mong bệ hạ thu hồi thánh mệnh."
Ta lặng , dám tin tai .
Tề Vực đưa những điều kiện hấp dẫn đến mức bất kỳ ai cũng khó lòng từ chối, mà Trường Thắng hề do dự, một lòng vì .
Tề Vực giận dữ, mạnh tay kéo khỏi Trường Thắng, thẳng chân đá mạnh . Trường Thắng dù võ, vẫn thể chịu nổi mà lảo đảo, khụy xuống đất.
Tề Vực vẫn hài lòng. Hắn tiến thêm một bước, lạnh lùng giẫm chân lên n.g.ự.c Trường Thắng, dùng sức đè xuống.
"Trường Thắng!"
Ta kinh hoàng lao đến đỡ , nhưng cổ tay bàn tay rắn chắc của Tề Vực giữ chặt, khiến thể cử động.
Hắn cúi xuống, giọng trầm thấp vang lên, mang theo sự tàn nhẫn:
"Dùng mạng sống để giữ gìn? Được thôi, trẫm sẽ xem ngươi bao nhiêu thành ý. Nếu chịu hòa ly hưu, thì để Hạ Hoài An thủ tiết cả đời . Dù thì kết quả cũng khác biệt là bao, trẫm cũng chẳng cần nhân nhượng với ngươi nữa."
Nói , hạ chân xuống, thong thả chỉnh vạt áo, như thể tất cả chỉ là một trò chơi trong tay .
"Người , đưa đại lao."
"Tề Vực, đồ khốn. Buông , các ngươi đừng đụng Trường Thắng."
Ta điên cuồng giãy giụa, nhưng tài nào thoát khỏi gọng kìm của . Chỉ thể trơ mắt đám thị vệ kéo Trường Thắng xa dần mặt .
Cơn tuyệt vọng dâng trào, phắt , trừng mắt Tề Vực, hét lên đầy căm phẫn:
"Tề Vực! Rốt cuộc ngươi gì? Tỷ tỷ trở về , tại ngươi vẫn chịu buông tha ?"
Tề Vực nhếch môi, ánh mắt lạnh băng.
"Buông tha ngươi? Để ngươi và tên hoạn quan đó sống bên đến bạc đầu ?"
"Sao ?" Ta gào lên, đôi mắt đỏ hoe vì phẫn nộ. "Tề Vực, từ đến nay, ngươi luôn nợ tỷ tỷ, nhận, ngươi thế nào cũng . giờ tỷ trở về, những năm qua ở bên ngoài tỷ chịu khổ đủ , chẳng lẽ ngươi vẫn lòng?"
Sắc mặt Tề Vực trầm xuống, từng bước ép lùi về phía tường.
Ta thể lùi thêm.
Hắn bất ngờ vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên bụng .
"Ta ngươi sinh đứa bé ."
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Cả chấn động. Một thoáng im lặng bao trùm, đó, bật . Cười đến run rẩy.
"Sinh thì ?" Ta thẳng , giọng sắc lạnh đến cực điểm. "Tề Vực, thành . Phu quân của là Trường Thắng. Đứa bé , khi sinh , cũng gọi một tiếng phụ , chứ ngươi."
Đôi mắt Tề Vực tối , gương mặt càng thêm lạnh lẽo.
"Không ngươi khinh thường ? Không ngươi tìm cách để nhục ? Không ngươi lúc nào cũng bày dáng vẻ bề mặt ? Vậy thì đứa bé , cũng quỳ xuống, hô một câu “bệ hạ vạn tuế” mới .”
"Cho nên, mới các ngươi hòa ly. Hắn chịu? Vậy sẽ để ngươi góa phụ. Hắn chỉ là một tên hoạn quan, tư cách gì tranh giành với ?"
Bàn tay Tề Vực siết chặt lấy cổ tay , đôi môi nhếch lên thành một nụ nhàn nhạt nhưng tàn nhẫn.
"Hạ Hoài An, chính là buông tha ngươi. Đời đời kiếp kiếp, ngươi ở bên cạnh . Ngươi thể gì ?"