Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Người Khắc Bia - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-10 02:43:59

Tôi tên là Trần Tinh, 17 tuổi mụ. Năm nay là năm thứ mười bốn kể từ khi ông ngoại “rửa tay gác kiếm”.

Từ vụ tai nạn mười bốn năm , mẹ ít liên lạc với ông ngoại, cũng cho đến nhà ông chơi như nữa.

Chỉ đến dịp lễ Tết, chúng mới trở về thăm ông, và năm nay cũng ngoại lệ.

“Ông Phan ! Sức khỏe khá hơn ?”

Bí thư thôn cũng đã lớn tuổi, nhưng so với ông ngoại , trông ông vẫn trẻ hơn nhiều.

“Có chuyện gì thế?”

Nếu do bí thư thôn dẫn đến, ông ngoại đã gặp tai nạn, đột quỵ, nên khi thấy bí thư thôn đến, ông ngoại chẳng mấy nhiệt tình.

“À, ông biết đấy, gần đây một vị khách quý từ tỉnh xuống, nhờ ông làm một việc!”

“Việc gì?”

Người đầu tiên yên là mẹ .

“Ông biết tình trạng của bố thế nào ? Ông chẳng làm gì nữa !”

“Tiểu Linh!” Ông ngoại quát mẹ một tiếng. Mẹ vẻ tủi thân, nhưng cũng im lặng.

“Con bé cũng là sự thật, ông đừng để bụng nhé!”

“Ha ha ha! Có gì , lớn thế , còn gì hiểu?” Bí thư thôn lớn.

ông Phan , ông nên cân nhắc kỹ nhé! Chồng của Nhị Muội nhà ông đang nắm thóp đấy!”

Khi bí thư thôn đến đây, vẫn còn mơ hồ. Chồng của Nhị Muội? Chẳng là Dượng Hai ? Một nông dân như dượng thì thóp gì mà nắm?

mẹ và Dì Lớn dường như đều biết chuyện , chẳng tỏ bất ngờ. Chỉ Dì Hai là lo lắng ông ngoại.

Dượng Hai thì cúi đầu thấp hơn nữa.

“Bí thư, ông cũng thấy tình trạng của đấy, vài bước đã mệt, huống chi ngoài làm việc.”

“Ôi, thể thế , ông Phan! Nghề của ông mà truyền , để thất truyền thì đáng tiếc lắm!”

“Ông cũng thấy đấy! Nhà chỉ con gái, thằng con trai duy nhất thì mất hơn chục năm , ai mà kế thừa chứ.” Ông ngoại tự giễu .

Nói cũng lạ, thế hệ của mẹ chỉ sinh con gái. Trên chỉ hai chị họ.

“Bây giờ là thời đại nào mà ông còn nghĩ thế! Giờ nam nữ bình đẳng, ông chẳng còn ba đứa cháu gái ? độ tuổi học nghề đấy!”

Lời của bí thư thôn thốt , mẹ lập tức lườm ông một cái.

Dì Lớn cũng liếc ông , cúi đầu xuống.

Ông ngoại im lặng đáp. Bí thư thôn chỉ để một câu bảo ông ngoại cân nhắc kỹ rời .

Ông , Dì Hai lập tức lóc: “Bố! Bố nhất định giúp Hưng Vỹ nhà con!”

“Chị Hai, nếu là chuyện nhà chị, thì để Song Muội kế thừa nghề của bố .” Mẹ thẳng tính .

“Tiểu Linh cũng lý. Song Muội, với ông.” Ông ngoại phòng lấy một túi vải đen, dẫn chị Song Muội ngoài.

Chiếc túi vải đen đó còn nhớ rõ, chính là túi đựng dụng cụ khắc bia của ông ngoại.

Lúc là giữa trưa, ăn cơm xong, mặt trời bên ngoài chói chang.

Đến ba giờ chiều, ông ngoại dẫn chị Song Muội về.

“Thế nào ?” Dì Hai là đầu tiên xông đến hỏi.

Ông ngoại gì, xuống ghế trong phòng khách.

Chị Song Muội lắc đầu chán nản, nhưng thoáng thấy trong mắt chị lóe lên chút vui mừng.

“Song Muội , thể làm nghề khắc bia.”

“Sao ?” Mẹ sốt ruột.

Nếu ông ngoại thực sự truyền nghề khắc bia, chị họ lớn đã lập gia đình và sinh con, thế nào cũng tới lượt chị . Giờ chị Song Muội cũng , chỉ còn .

“Sư tổ nhận con làm đồ tôn, cũng chẳng cách nào.” Chị Song Muội giả vờ bất đắc dĩ .

“Em gái, em để Tinh Tinh thử xem, ?” Dì Hai đến mặt mẹ , nắm tay mẹ cầu xin.

“Chị Hai, Tinh Tinh còn đủ tuổi thành niên, nhiệm vụ chính của nó giờ là học hành. Em nó học mấy thứ .”

“Một cái trường nghề thì mà học?” Chị Song Muội từ nhỏ đã ưa , cơ hội mỉa mai thì bỏ qua .

Nói đến chuyện học hành, nhà chúng chẳng ai học giỏi, một ai thi đậu cấp ba tử tế.

Bốp!

Dì Hai tát chị Song Muội một cái: “Mày mày ! Không ông ngoại truyền nghề, còn trông cậy Tinh Tinh thử! Nếu Tinh Tinh cũng , bố mày cứ thế mà tù đấy!”

Tôi sững sờ. Vào tù? Sao nghiêm trọng thế?

“Mẹ, chuyện gì thế?”

Trước mặt đám nhỏ, Dì Hai cuối cùng cũng sự thật.

Mười bảy năm , khi Dì Hai và Dượng Hai cưới, để mua một bộ quần áo tử tế, Dượng Hai nghèo rớt mùng tơi đã làm chuyện trộm cắp, sang làng bên lấy một chiếc tivi bán.

Hồi đó, tivi là thứ hiếm .

Cưới bao lâu thì phát hiện, nhà đòi đưa Dượng Hai công an.

lúc đó, một cặp vợ chồng tìm đến, đưa một số tiền lớn nhờ ông ngoại giúp đỡ. Nhờ số tiền , Dượng Hai mới thoát nạn.

ngờ, bao nhiêu năm trôi qua, chuyện đó vẫn kẻ ý đào bới, dùng làm lá bài uy hiếp ông ngoại giúp họ khắc bia.

“Tinh Tinh! Dì Hai xin con, giúp Dượng Hai con !” Dì Hai vì Dượng Hai mà suýt quỳ .

“Dì Hai, lên mau!” Tôi vội đỡ Dì Hai đang định quỳ xuống, liếc Dượng Hai vô dụng .

Những năm qua, chúng ít về thăm ông ngoại, nhưng mỗi lần về, thấy ông khỏe mạnh, phần lớn là nhờ Dì Hai chăm sóc chu đáo.

Nếu vị khách quý mà bí thư thôn dùng chuyện của Dượng Hai để gây thêm rắc rối, cả nhà chúng đừng mong ngày yên .

Không chỉ vì ông ngoại, mà vì bố mẹ , vì chính , cũng nên thử một lần.

“Được, con đồng ý thử.”

“Trần Tinh!” Mẹ trăm vạn lần đồng ý.

“Con bé chết tiệt gì thế!”

“Mẹ, lỡ con cũng thì ?”

Câu thốt , Dì Hai đang nở nụ bỗng cứng đờ.

Lúc đó, chỉ buột miệng , ngờ mới biết, nghề khắc bia của ông ngoại thực sự chỉ thể là .

Loading...