NHÃ TRẦN AI - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:43:22
6.
Ta dần dần quen với việc ở chung với Lư Yến Đoan. Ta còn sợ trừng mắt , cũng chẳng sợ quở trách. Điều sợ nhất chính là chịu ăn cơm, chịu dùng thuốc.
May mắn , đúng như những gì từng , giỏi quấn lấy khác. Dù đập đầu chảy m.á.u cũng kiên quyết mà , cuối cùng cũng nhiều khiến thỏa hiệp.
Thế nhưng… Dẫu cố gắng thế nào nữa, đôi chân của Lư Yến Đoan vẫn chút chuyển biến nào. Cùng đường bí lối, cũng bước lên con đường cầu tiên hỏi đạo.
Hôm , chật vật về phủ, khi Lư Yến Đoan mới tỉnh giấc trưa. Vừa thấy , sắc mặt liền trầm xuống.
"Hình như trong viện nuôi dã nhân."
Ta ngượng ngùng , giơ thứ đang xách trong tay lên cho xem.
"Đây là cá cứu từ lưỡi d.a.o trong chợ về, đây là cây con tìm ở chỗ bán tiên, mới đào lên.”
"Ta định sửa một chỗ trong phủ ao phóng sinh, trồng thêm một cây cầu phúc."
Nghe xong, sắc mặt Lư Yến Đoan càng đen hơn vài phần.
"Ngốc nghếch, mấy chuyện mà ngươi cũng tin."
"So với đại công tử, đương nhiên chẳng thể coi là thông minh."
Ta thản nhiên đáp, giả bộ thấy ánh mắt sắc như d.a.o của , thản nhiên đặt cây con hố đất đào sẵn. Lư Yến Đoan lặng lẽ một lúc, cuối cùng còn phản đối nữa. Chỉ gọi hầu đến thu xếp giục mau rửa sạch mặt mũi một chút.
"Đầu bù tóc rối thế , cẩn thận đừng mang mấy con trùng độc trong phòng."
Ta lặng lẽ quan sát bóng lưng rời , đó càng hăng hái đào đất hơn nữa. Hắn nào , những chuyện chỉ khi tự tay mới thể hiện đủ thành tâm. Lấp đất xong, thả cá nước, bên bờ ao, khẽ lẩm bẩm:
"Thành tâm khẩn cầu trời, cầu thần tiên hiển linh, lấy lòng thành mà cầu nguyện cho đại công tử Lư gia ở kinh thành - Lư Yến Đoan sớm ngày thoát khỏi khổ ải, hồi phục thể. Tín nữ nguyện..."
Bán tiên từng , mỗi ngày đều ba những lời cầu nguyện .
Hơn nữa, còn chăm sóc thật cho cá và cây. Thế nên mỗi niệm xong, còn hướng về đám cá, cây con mà dịu dàng thêm đôi câu.
Cuối hạ, gió vẫn còn oi bức. Cơn gió thổi qua khiến cành lá lay động, mặt nước rung rinh, cá trong ao hoảng hốt bơi qua bơi . Nhìn một lúc lâu, mệt mỏi dần kéo đến, cơn buồn ngủ cũng ập về. Ta ngáp một cái, dụi dụi mắt từ bên bờ nước dậy.
Đột nhiên, phía truyền đến tiếng lục lạc vang lên. Ta đầu , liền thấy Lư Yến Đoan bậc thềm hiên, giọng điệu nghiêm khắc:
"Sâu ngủ, tìm nửa ngày thấy, hóa chạy ven hồ ngủ quên ?”
"Ngươi nhiễm phong hàn, rớt xuống hồ cho cá cắn?"
Ta ngẩn một thoáng, đang định đáp rằng chỉ hai con cá mà thôi, đến mức cắn .
ngay đó, kỹ . Cá trong ao tụ thành đàn, bơi lội tung tăng. Bên cạnh, cây cầu phúc tán lá xanh rờn, cành vươn cao, thậm chí còn vượt quá cả nóc nhà.
Lại ngước ở đằng xa, đôi mày khôi ngô vẫn giống như lúc , nhưng ánh mắt thêm vài phần trầm , sâu thẳm.
Đến lúc , mới sực tỉnh.
Thì chỉ trong chớp mắt, năm năm trôi qua.
7.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-tran-ai/5.html.]
Ta gả Lư phủ sáu năm, rốt cuộc cũng một bước ngoặt trời long đất lở.
Nghe ở Tương Tây một thần y như Hoa Đà tái thế, thể chữa bách bệnh, thậm chí cải tử sinh. Lư gia đương nhiên thể bỏ lỡ cơ hội . Vừa tin liền lập tức sai hộ tống Lư Yến Đoan quản ngày đêm lên đường tìm thần y.
Còn ở tư dinh nuôi cá, ngắm cây, chép kinh cầu phúc.
Thời gian cứ thế trôi qua, thoắt cái nửa năm. Ngày Lư Yến Đoan trở về, đúng tiết Thanh Minh, khi cơn mưa tạnh ráo.
Sáng sớm rời khỏi tư dinh, mua cho bánh bột hạt dẻ.
Lúc về tới Lư phủ, đông tụ tập. Ta tiện tiến lên mà chỉ thể xa xa ngoài đám đông , mãi mới thấy một bóng dáng quen thuộc. Lư tướng tràn đầy ý , ôm lấy bờ vai , đón nhận những lời chúc mừng.
Còn phong thái khiêm hòa, dung mạo thanh tú, cử chỉ nghiêm cẩn đường hoàng. Nụ gương mặt sáng rỡ đến mức khiến thoáng ngây .
Đây mới là Lư Yến Đoan.
Sau bao năm, cuối cùng cũng trở dáng vẻ của vị công tử thanh cao ngạo nghễ, tài hoa tuyệt thế năm nào. Những tháng ngày tăm tối trong quá khứ tựa như lớp bụi phủ ngọc thạch, một khi gột rửa liền sạch bóng để dấu vết.
Ta kiễng chân định kỹ thêm chút nữa, bỗng nhắc đến .
“Người nào là Du thị? Quả thật đến ?”
“Dù gì cũng từng là tiểu thư quan gia, chẳng lẽ cứ thế mà bỏ rơi?”
“ gia thế như , há thể xứng với trưởng tử của Lư gia?”
“Xét cho cùng, tai họa cũng là do nàng mà , phận mà rút lui mới là hợp lẽ.”
“Trùng hợp , trưởng nữ của Chu gia góa chồng hai năm , cũng đến lúc tái giá . Chẳng đây chính là câu chuyện gương vỡ lành mà vẫn thường ca tụng .”
...
Lời lẽ khó ngh nhưng cũng chẳng gì đáng giận, tất cả đều là sự thật cả thôi. Ta cúi đầu bánh bột hạt dẻ trong tay, chợt cảm thấy nó phần thừa thãi. Lư Yến Đoan vốn thích đồ ngọt, chỉ vì uống thuốc nhiều năm qua mới tập thành thói quen ăn món . Mà nay khỏi bệnh, cũng chẳng cần dùng nó để át vị đắng của thuốc thang nữa.
là chọn sai .
Ta vội vã về tư dinh, phòng lấy thứ chuẩn từ . Vừa định cửa, ngang qua chính đường, vô tình trông thấy một bóng trong đó.
Đã gần đến giữa trưa, khẽ co chân, tựa án thư bên cửa sổ, trong đôi mắt như tia nắng chiếu , ánh lên sắc vàng ấm áp, dịu dàng mà mênh mang. Ta suýt nữa quên mất từ đến nay, Lư Yến Đoan vẫn luôn cao như .
“Sao bây giờ mới đến? Rõ ràng thấy ngươi trở về từ .”
Hắn liếc một cái, ánh mắt mang theo vài phần oán trách. Vừa , cầm tay một chiếc hộ thủ nâng niu như báu vật, yêu thích buông tay.
"Khó cho cái đầu gỗ nhà ngươi cũng nghĩ thông suốt, còn chuẩn một phần lễ vật thế .”
"Cũng hợp đấy."
Không đợi giải thích, chỉ trong chớp mắt, Lư Yến Đoan mặc xong đệm gối bảo hộ, nhanh nhẹn đến mặt . Hắn hiếm khi mỉm với , còn đưa tay xoa xoa đầu .
"Xét thấy ngươi chu đáo như , sẽ tính toán chuyện ngươi đến trễ nữa.”
" ngoài một chuyến, lát nữa mới về."