Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NHÃ TRẦN AI - 6

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:43:23

Ta sững , nhất thời sự mật bất ngờ . Đến khi hồn thì bóng dáng Lư Yến Đoan chẳng còn thấy .

Hắn hiểu lầm . Cái đệm gối bảo hộ là do Chu đại cô nương sai đưa tới sáng sớm nay. Biết sẽ thích nên cố tình đặt ở chỗ dễ thấy nhất.

Người chu đáo là nàng , tinh tế suy nghĩ cũng là nàng .

Còn lễ vật mà chuẩn cho ...

"Đợi công tử trở về, hãy giao cái cho ."

Ta đưa phong thư trong tay cho hầu. Người nhận lấy, ngập ngừng hỏi:

"Phu nhân định ngoài ? Sẽ ạ?"

Đi ư?

Đương nhiên là đến Dực Châu .

Năm ngoái, phụ phái đến trấn thủ Dực Châu, cả nhà cũng dọn đến nơi . Giờ Lư Yến Đoan bình phục, cũng nên đoàn tụ cùng gia đình . Ta liên hệ với một bạn tiện đường, đêm nay sẽ nhờ họ đưa một đoạn. Chuyện sắp xếp sẵn từ lúc còn đường trở về Kinh.

Vốn định hôm nay sẽ từ biệt đàng hoàng, xem vẫn lỡ mất thời điểm . Thấy mãi trả lời, hầu tự lỡ lời, áy náy ôm quyền thi lễ:

"Phu nhân lời gì nhắn ?"

Ta trầm ngâm một lúc, mỉm đáp:

"Vậy phiền ngươi chuyển lời giúp .”

"Nói rằng, Du Linh chúc đại công tử thể luôn khoẻ mạnh."

8.

 

Mặt trời ngả về phía Tây.

Lư Yến Đoan thúc ngựa qua cổng thành, đúng lúc gặp một cỗ xe ngựa lướt ngang qua . Như linh tính mách bảo, đầu . Ngay lúc , một bán hàng bên đường nắm bắt thời cơ, cất giọng rao lớn:

“Công tử, xem thử mơ nhà ? Cặp phu thê mua nhiều lắm đấy!”

Ban đầu, Lư Yến Đoan như thấy, chẳng buồn để ý. Hắn xưa nay thích hoa quả, cảm thấy ăn chẳng tao nhã gì, còn dễ bẩn tay. Thế nhưng khi ngang qua sạp hàng, kiềm mà ghìm cương ngựa, tiến lên hỏi:

“Mơ hẳn là chua lắm.”

“Ngắt sớm, thích vị chua .” Người bán hàng vội đáp.

Lư Yến Đoan nhặt lên một quả, thầm nghĩ cũng sai.

Du Linh chính là thích kiểu mơ chua thế .. Hắn nhớ năm khi còn học ở học đường Chu phủ, từng thấy nàng vụng trộm ăn trong giờ học. Nàng cúi , thấp đầu cắn một miếng bàn, đó bộ như gì xảy , mím môi sách, cố ý dẩu môi để che giấu thứ đang ngậm trong miệng.

Nàng nghĩ rằng ai phát hiện nhưng thực chất cả khuôn mặt nhăn tít , qua là ngay ăn lén. Huống hồ nước mơ còn nhỏ xuống trang sách, loang thành vệt nhòe cả mực .

Lư Yến Đoan vốn ưa sạch sẽ xa nàng, trông thấy vài thì cảm thấy thực sự chướng mắt. Khi giữa bọn họ xảy chuyện Du Linh dùng ná b.ắ.n thương. Hắn chỉ nghĩ nàng là một tiểu thư thích học hành, hành vi phần thô lỗ, bèn bảo nàng thu đôi chút.

Nào ngờ bước đến, còn kịp mở miệng tận mắt chứng kiến một giọt nước mơ b.ắ.n thẳng lên áo choàng của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-tran-ai/6.html.]

Lư Yến Đoan cứng đờ tại chỗ. Đây là bộ y phục mẫu tự tay may cho , mới chỉ mặc thứ hai. Lần mặc đầu tiên, chính là hôm theo phụ cung diện thánh, mang ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Dẫu chỉ là một vệt nhỏ, vẫn cảm thấy khắp nồng nặc mùi chua của mơ, xộc thẳng mũi.

“Lư công tử, xin… xin …”

Bên cạnh truyền đến giọng nữ nhỏ nhẹ đầy áy náy. Lư Yến Đoan gì, chỉ cảm thấy khóe mắt giật giật ngừng. Trong lòng đầy bực bội, nhưng lý trí với rằng, thể vì chút chuyện nhỏ mà mất phong thái của một quân tử.

nàng cũng cố ý, còn chủ động nhận , nào thể hẹp hòi mà so đo với ? Dẫu tự nhủ là như , vẫn siết chặt nắm tay lớp tay áo rộng, bao nhiêu tức giận xoay vần trong lòng hóa thành một ánh sắc bén.

Thôi , dù cũng . Hắn chẳng bất cứ dây dưa nào với nàng nữa.

phận vốn thích trêu ngươi. Ngươi thôi, còn phận ngừng thì .

Giống như Lư Yến Đoan mười bảy tuổi chẳng thể ngờ . Về sẽ còn trừng mắt với Du Linh nhiều nữa.

Hắn sẽ cứu nàng.

Hắn sẽ cưới nàng.

Ngay cả sáu năm, một buổi hoàng hôn bình thường, đang cầm một túi đầy những quả mơ chua chuẩn mang về nhà cho nàng.

Nhớ đến đây, Lư Yến Đoan nắm một quả mơ, khóe miệng tự chủ mà nhếch lên một nụ . Hắn say sưa nghĩ về phản ứng của Du Linh, đến mức gọi cũng thấy. Cho đến khi một nữ tử dạo bước đuổi theo.

"Tử Chính!"

Lư Yến Đoan ghìm ngựa , lúc mới thấy Chu Doanh cùng thị nữ của nàng. Đã lâu gặp Chu Doanh. Thời thơ ấu, hai gia đình quan hệ , Chu Thái phó cũng là thầy của phụ nên hai cùng học, mực ngưỡng mộ lẫn .

Sau họ định hôn ước, Lư Yến Đoan cũng cảm thấy đó là điều hợp lý.

Hắn là tài tử phong hoa vô song của Kinh thành, quả thật nên một thê tử thiên tư ngọc chất.

Chỉ là khi còn trẻ, ai cũng dễ dàng ảnh hưởng bởi ý kiến của khác.

Lúc , thường và Chu Doanh xứng đôi, dần dần cũng tự cho tình cảm sâu đậm. Kỳ thực , cũng chỉ thể mỉm cho qua mà thôi.

Lư Yến Đoan ngựa, khẽ gật đầu, gọi một tiếng "Chu đại cô nương", nhưng nhận thấy ánh mắt Chu Doanh đang rơi xuống đôi chân của .

Nàng dò hỏi: "Cái bảo vệ đầu gối ?"

Lời tuy phần ngập ngừng nhưng Lư Yến Đoan ngay lập tức hiểu .

"... Là nàng đưa tới ?"

Loading...