Nhất Niệm Trường Minh
Chương 4
Vì thế rất nhanh, từ trong triều tới dân gian, đều biết Sở Hằng vì mỹ nhân, không tiếc trái ý thánh thượng.
Quý phi triệu ta vào cung.
Nói là muốn tìm ta bàn chuyện, thực tế lần nào cũng đều âm thầm chỉ dẫn ta, đi cầu xin thừa tướng giúp đỡ.
Ta giả bệnh không tiếp.
Ma ma quý phi phái tới bị chặn ở ngoài cửa mấy lần.
Cuối cùng cũng từ bỏ.
Nàng ta giấu giếm Sở Hằng, trực tiếp xuống tay với Miêu Nhược Nhi.
Nghe nói Miêu Nhược Nhi vừa về tới đông cung, đã sốt cao không giảm, liên tiếp gặp ác mộng.
Thái y không dám đắc tội Thánh thượng chữa trị cho nàng ta, Sở Hằng chỉ có thể tìm đại phu trong dân gian.
Đáng tiếc, đều không có tác dụng.
Sở Hằng không còn cách nào khác, đành nhờ người khác gửi thư cho ta.
Ta nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đốt thư.
Hắn đợi mấy ngày, cuối cùng tự mình tới.
Lần này, đi vào bằng cửa chính.
Cửa phụ đều có người trông coi, nhận lệnh của ta, không được cho Thái tử đi vào.
Phụ thân tiếp đón hắn ở tiền sảnh.
Người từ trước tới nay đều rất yêu thương ta.
Lệ Chi lạnh mặt kể cho phụ thân nghe Thái tử ức hiếp ta như thế nào.
Đến nỗi khiến mẫu thân tức phát khóc.
Hiện tại, Sở Hằng còn có thể ngồi xuống uống trà, là do phụ thân suy nghĩ đại cục.
Sở Hằng uống nửa ấm trà, ta mới xuất hiện.
Lý do hắn tìm ta rất đơn giản, để ta đi xin thánh thượng phái ngự y cứu Miêu Nhược Nhi.
Phụ thân nghe xong yêu cầu của hắn, suýt thì hạ lệnh đuổi khách.
Ta mỉm cười: “Điện hạ, thần nữ không đồng ý.”
Sở Hằng đập bàn.
Lại cố gắng hạ thấp tính khí: “Âm Âm, đừng quậy nữa.”
“Cùng lắm ta đồng ý với nàng, sẽ không lập Miêu Nhược Nhi làm Thái tử phi.”
Ta rất muốn cười lớn.
Đã đến lúc này mà hắn còn nghĩ ta đang ghen tị.
Chỉ cần cho ta bậc thang, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Còn hứa hẹn sẽ không lập nàng ta làm Thái tử phi?
Hắn cho rằng, vị trí Thái tử của hắn, còn có thể ngồi bao lâu nữa đây?!
“Thái tử, thần nữ sắp xuất giá.”
“Để tránh những lời bàn tán không hay, Thái tử và thần nữ vẫn nên không gặp mặt thì hơn.”
“Tống Âm.”
Sở Hằng đứng dậy, chặn đường đi của ta.
“Ngươi nghĩ cho kỹ, thật sự không cứu Nhược Nhi?”
Ta cười khẩy: “Điện hạ, Miêu cô nương thật sự là thân thể không tốt sao?”
“Chiêu Vương nói với ta, bệnh trạng của Miêu cô nương hiện tại giống ngài ấy lúc nhỏ.”
Sở Hằng lập tức lạnh mặt.
Xem ra, quý phi hại Chiêu Vương tàn phế hai chân, hắn không phải là không biết chuyện.
Tiếp sau đây, mẹ con hắn đấu với nhau thế nào, cũng không liên quan đến ta.
Chỉ là không biết, đến cùng là quý phi tàn nhẫn hơn, hay là Thái tử nặng tình hơn.
Mấy ngày sau, Lệ Chi nói với ta, Miêu Nhược Nhi bình phục rồi.
Hơn nữa trong họa được phúc, vị nữ tử câm này, có thể “Nói chuyện” được rồi.
Ta nhìn bồ câu phủ Chiêu Vương bên ngoài cửa sổ bay lúc cao lúc thấp, đang trêu đùa với tiểu hồ ly.
“Lệ Chi.”
“Đem tin tức truyền ra ngoài đi!”
14.
Ta thật sự không giỏi giở trò sau lưng.
Cho dù trùng sinh, ta cũng chỉ có thể mô phỏng thủ đoạn Miêu Nhược Nhi sử dụng ở kiếp trước.
Ví dụ như, nàng sắp xếp cao tăng tung tin đồn ta và nàng ta xung khắc, ép Sở Hằng phải rời khỏi cung điện của ta.
Mà lần này, ta mượn tin đồn, tặng cho nàng ta một cảnh tài phú ngập trời.
Tin đồn lan khắp Thượng Kinh, rằng Miêu Nhược Nhi có mệnh phượng hoàng.
Mệnh nàng còn quý hơn con trai của thiên tử Chiêu Vương điện hạ.
Năm đó Chiêu Vương bệnh nặng, dù giữ được mạng sống, nhưng lại hi sinh đôi chân.
Mà cũng bệnh trạng như thế, Miêu Nhược Nhi không chỉ không bị thương, mà còn trị khỏi tật câm.
Lời đồn lan truyền, một đồn mười.
Rất nhanh, đã lan truyền đến hoàng cung.
Quý phi lại lần nữa vội vàng triệu ta vào cung.
Lần này, ta không từ chối.
Ta đặc biệt mặc chiếc áo choàng hồ ly trắng Thánh thượng mới ngự ban.
Khiến tiểu hồ ly trong nhà cười toe toét thích thú.
“Âm Âm, bổn cung vẫn luôn muốn ngươi trở Thành thái tử phi.”
Nàng ta sơn móng tay màu đỏ tươi, giống những yêu nữ trong truyện cổ tích.
Ta không trả lời.
“Đáng tiếc, thái tử thật sự quá cứng đầu.”
Bà ta miệng thì nói đáng tiếc, trong lòng thì không ngừng tính toán.
“Ta và thái tử không có duyên.”
Bà ta đại khái không tin ta thật sự hết hi vọng với Thái tử.
Sợ ta lại chen chân lần nữa.
Xem ra bà ta đã động lòng với lời đồn mệnh phượng hoàng.
Vậy thì ta sẽ giúp bà ta một tay.
“Nương nương, thần có lời không biết có nên nói hay không.”
Bà ta tỏ ý ta có thể nói.
“Thực ra thần nữ, khó có thể quên được Thái tử.”
“Nếu nương nương bằng lòng giúp đỡ, mong nương nương cầu xin thánh thượng thu hồi mệnh lệnh.”
Bà ta choáng váng.
“Ngươi có ý gì, ngươi vẫn muốn làm Thái tử phi?”
Ta vô tội nói: “Không được sao, nương nương người vẫn luôn yêu thương ta, chút yêu cầu này….”
“Tống Nhân.”
Quý phi cảnh cáo ta: “Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, Hằng Nhi là trữ quân, Nhược
Nhi có mệnh phượng hoàng, hai đứa chúng nó sắp thành thân. Nhược Nhi mới là thái tử phi, là hoàng hậu tương lai.”
“Không phải người vừa nói sẽ quan tâm ta sao?”
Ta lập tức rơi lệ.
Nàng ta tức giận: “Bổn cung vốn nghĩ rằng, ngươi gả cho Chiêu Vương cũng có thể làm việc cho ta, không ngờ rằng, ngươi lại ngu xuẩn như vậy.”
“Ma ma, đem ngọc bội của ta tặng cho Nhược Nhi, nàng chính là con dâu mà ta nhận định.”
“Những người khác, đừng hòng mơ tưởng.”
Ta bị quý phi đuổi ra khỏi cung.
Chiêu Vương cùng lúc đi ra từ nghị sự đường.
Thuận tiện cùng ta về nhà.
“Qúy phi không đợi được nữa rồi?”
“Ngọc bội đều tặng rồi, sợ ta làm loạn.”
Sở Ly nắm lấy bàn tay lạnh buốt của ta.
“Âm Âm, không cần vì ta làm đến mức này.”
“Không.”
Ta phản đối lời hắn.
Trừ phụ mẫu, Sở Ly là người tốt với ta nhất.
Ta muốn để tất cả mọi người biết, ai là người hại hắn biến thành như thế này!
Chuyện ma ma tặng ngọc bội vốn dĩ rất bí mật.
Nhưng ta đã sắp xếp nha hoàn, bất cẩn tiết lộ tin tức trước cho Miêu Nhược Nhi.
Nha đầu ngốc nghếch đó, đem theo hai hàng nha hoàn đứng ở cửa tạ ơn.
Thế nên, tất cả bách tính Thượng Kinh đều biết Thái tử sẽ lấy Miêu Nhược Nhi có mệnh phượng hoàng.
Nói đến lại buồn cười.
Bản thân Sở Hằng lại là người cuối cùng biết chuyện.
15.
Thánh thượng phái thái giám tổng quản tới tuyên chỉ.
Ngài phong ta là quận chúa, phê chuẩn ta xuất giá từ hoàng cung.
Hồi môn đều dựa theo tiêu chuẩn của đích công chúa.
Phong thưởng Chiêu Vương thất châu, trở thành thân vương thất châu đầu tiên trong triều.
Địa vị so với Thái tử không kém là bao.
Toàn bộ văn võ bá quan trong triều đều thấp thỏm lo sợ, mọi người đều biết đế vương đang nổi cơn thịnh nộ.
Ngài ban thưởng cho ta và Chiêu Vương càng nhiều.
Càng thể hiện sự thất vọng với quý phi và Thái tử.
Thánh thượng nhân từ, khoan dung, nhưng xét cho cùng ngài vẫn là đế vương.
Ngài còn đang tại vị, quý phi đã vội vàng thay Thái tử cưới người có mệnh phượng hoàng.
Đây là ý gì?
Bức vua thoái vị sao?!
Nếu như lúc đó quý phi suy nghĩ kỹ càng hơn, bà ta sẽ nhận ra hành động này của mình ngu dốt dường nào.
Nhưng mà, ta không cho nàng ta thời gian.
Thánh thượng và Hoàng hậu tình cảm sâu đậm.
Hoàng hậu qua đời, thánh thượng thà bỏ trống hậu vị, cũng không có ý nâng quý phi thượng vị.
Quý phi chờ đợi quá lâu.
Kỳ vọng duy nhất của nàng ta là trở thành thái hậu.
Thế lực nhà mẹ đẻ đơn bạc, nên lúc đầu nàng ta mới đối xử tốt với ta.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện một người có mệnh làm hoàng hậu, nên cần phải nắm chặt lấy.
Vừa hay, Miêu Nhược Nhi cũng gấp gáp muốn chứng minh thân phận.
Đem ngọc bội quý phi tặng riêng ra trước mặt thiên hạ.
Khiến cho tất cả mọi người đều biết.
Thánh thượng hạ lệnh điều tra người tung tin đồn.
Không bao lâu sau khi lần theo manh mối, đã tra ra con trai của một vị thái y đã về hưu.
Người con trai đó nói phụ thân hắn từng chữa trị cho Chiêu Vương, nên có lưu lại ghi chép.
Mà hắn trong lúc chữa trị chi Miêu Nhược Nhi phát hiện bệnh trạng giống những gì phụ thân hắn ghi lại.
Thời còn trẻ hắn đã đi khắp nơi hành y, gặp qua loại bệnh này——sốt cao không dứt, ác mộng không tỉnh.
Người bản địa gọi là “Phượng cổ”.
Vì vậy hắn không phải cố ý tung tin đồn, mà là trong lúc chuẩn trị, bị người khác cố ý lợi dụng.
Thế nên mới có tin đồn mệnh phượng hoàng.
Thánh thượng càng thêm tức giận.
Chiêu Vương là đứa con ngài tự tay nuôi lớn.
Là đích tử của Hoàng hậu, là trữ quân được khâm định.
Thế nhưng lại bị hạ cổ ngay dưới mí mắt ngài.
Thánh thượng phái thị vệ âm thầm điều tra.
Cuối cùng dưới gối của một vị ma ma theo hầu quý phi nhiều năm.
Phát hiện ra “Phượng cổ”.
Thánh thượng bí mật xử tử ma ma đó ngay tại chỗ.
Đây đều là bí mật trong cung, lúc Sở Ly tới tìm ta, hắn kể chuyện cười này cho ta nghe.
Dường như ở đâu cũng có tai mắt của hắn.
Nếu không phải là loại cổ độc đáng chết này, hại hắn bị tàn tật.
Hắn đích thực thích hợp làm Thái tử hơn Sở Hằng.
“Đừng buồn nữa.” Ta an ủi hắn.
Sở Ly gắp cho ta một miếng sườn, “Là của mình thì sẽ là của mình, không phải của mình thì đừng cưỡng cầu.”
“Huống hồ, điều ta mong muốn có được nhất trong đời, đã có được rồi.”
Ta nhẹ nhàng ghé vào tay cầm xe lăn.
Có chút đau buồn.
Nếu như ta trùng sinh sớm hơn thì tốt biết bao.
16.
Thái tử bị cấm túc.
Phụ thân còn âm thầm hỏi riêng ta có biết nội tình gì không.
Ta đành kể hết mọi chuyện.
Phụ thân cũng thở dài.
Quý phi, xem như xong đời rồi.
Bà ta xuống tay với Miêu Nhược Nhi, thái tử cãi nhau một trận lớn với bà ta, mới đổi lấy được thuốc giải.
Lại tự ý tặng ngọc bội, hại Thái tử mất đi thánh tâm.
Hiện tại còn bị tra ra có liên quan đến chuyện tàn tật của Chiêu Vương.
Bà ta vì bảo vệ Sở Hằng, thề độc Thái tử không biết chuyện gì.
Thánh thượng niệm tình nghĩa nhiều năm, nhốt bà ta vào lãnh cung.
Chính là nơi giam giữ ta kiếp trước.
Xa xôi, lạnh lẽo, hoang phế.
Không biết đã tắt thở từ khi nào.
Ta âm thầm gửi cho bà ta mười chiếc chăn.
Thánh thượng mở một mắt nhắm một mắt, càng khoan dung hơn với ta.
Ngài chán ghét quý phi, nhưng lại cảm thấy ta trọng tình trọng nghĩa.
Trở về liền ban thưởng cho ta mười tấm lụa Lưu Quang.