Nhớ Về Quá Khứ
Chương 2
4
Lang quân ta gả cho là Hạ Kỳ, con trai độc nhất của Quốc Công phủ.
Kiếp trước, ta chỉ gặp chàng vài lần ở nhà mẹ đẻ, nhưng ở kinh thành, chàng lại là người mà ai cũng biết, nổi tiếng là một tên ăn chơi trác táng.
Cố Âm Uyển để lấy lòng Hạ Kỳ, sau khi thành thân cũng mặc kệ chàng ở bên ngoài ăn chơi trác táng thế nào. Thậm chí nàng ta còn giúp chàng lừa trên dối dưới, vì vậy Quốc Công phu nhân càng ngày càng bất mãn với nàng ta.
Sau này Tô Trạm đến đòi người, Quốc Công phu nhân không chút do dự đã giao người ra.
Xem ra nếu ta muốn có chỗ đứng trong Quốc Công phủ, tốt nhất nên được sự công nhận của các bậc trưởng bối.
Cánh cửa “rầm” một tiếng bị đẩy ra. Ta nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng đi vào.
“Các ngươi đừng đi! Tiếp tục uống!”
Khăn trùm đầu bị vén lên, một công tử ca mặc áo gấm đội mũ ngọc, môi đỏ răng trắng, mặt đỏ bừng cúi xuống nhìn ta chăm chú.
“Không đúng, nàng và bức họa mà bà mối đưa cho ta không giống nhau!” Hạ Kỳ cười ngây ngô, “Nàng còn đẹp hơn, giống như tiên nữ trên trời vậy.”
Ta thầm nghĩ trong lòng, đồ ngốc.
“Tiên nữ thì thiếp không dám nhận. Chỉ là thiếp biết chút ít về thuật của Hoàng Lão, có thể hiểu được thiên cơ.”
“Tiểu gia ta trông có vẻ dễ lừa lắm sao?”
Ta giả vờ thần bí nói: “Lang quân cứ sai người chuyển vài chum nước đến từ đường, rồi chờ đó là được.”
Hạ Kỳ tuy rằng nửa tin nửa ngờ về ta, nhưng vẫn sai người đi chuyển chum nước.
Đúng lúc nước trong chum vừa đầy, thì có hạ nhân chạy đến bẩm báo rằng từ đường bị cháy. Hạ Kỳ vội vàng dẫn người đi cứu hỏa.
Quốc Công phủ giàu có, để ăn mừng hôn lễ của Hạ Kỳ, pháo hoa được đốt cả đêm như không cần tiền.
Những tàn lửa bay đến mái từ đường, lập tức bùng cháy.
Kiếp trước, từ đường của Hạ gia cũng xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn, thiêu rụi sạch sẽ tất cả các bài vị tổ tiên. Khi đó có lời đồn rằng hôn sự này không ổn, chọc giận tổ tiên.
Cố Âm Uyển vì chuyện này mà mất một thời gian dài không ngẩng đầu lên được.
Hạ Kỳ rất nhanh đã quay trở lại. Vừa vào cửa đã “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ta.
“Nương tử! Nàng đúng là thần tiên!”
May mà có nước trong các chum ta bảo họ chuẩn bị trước cho nên đám cháy vừa bùng lên đã bị dập tắt. Từ đường bình an vô sự, thậm chí còn không kinh động đến vợ chồng Quốc Công.
Ta kéo chàng đứng dậy. Bình tĩnh gật đầu, tùy ý bấm nhẹ đầu ngón tay, chậm rãi nói: “Tai kiếp này đã qua. Từ nay về sau Quốc Công phủ sẽ thuận buồm xuôi gió, chỉ có điều là chàng…”
Hạ Kỳ căng thẳng nuốt nước bọt.
“Ba năm nữa chàng sẽ gặp đại nạn, nhưng chỉ cần chàng nghe lời ta. Ta nhất định sẽ giúp chàng gặp hung hóa lành.”
“Ta đều nghe theo nương tử!”
Ta nhìn đôi mắt trong veo ngốc nghếch của chàng mà buồn cười. May mà Hạ Kỳ là một tên ăn chơi trác táng không học vấn, bằng không ta còn khó lừa gạt.
Ta bắt chéo chân, cười giả lả nhìn chàng.
“Thứ nhất, vứt rọ dế của chàng đi. Từ mai bắt đầu đọc sách.”
Hạ Kỳ muốn khóc không ra nước mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu ta chăm chỉ học hành, chắc chắn sẽ bị mấy huynh đệ của ta cười cho.”
“Phải không? Nếu ta không nghe nhầm thì Võ Trạng Nguyên vừa mới được công bố hôm nay hình như chính là huynh đệ tốt của chàng, Hoắc công tử.”
“Hoắc Thành Đức tên khốn kiếp kia!”
Ta bảo Hạ Kỳ đọc sách, không phải thực sự mong chàng thi đỗ công danh. Dù sao chàng cũng có tước vị được thừa kế. Cho dù cả đời không tiến thủ thì cũng chẳng lo đói rách.
Thứ ta muốn là để cho một người khác trong Quốc Công phủ thấy được lập trường của ta.
Ngày đầu tiên sau khi thành thân. Sau khi bái lạy cha mẹ chồng, Hạ Kỳ bị ta đuổi đi học. Chàng tức giận nhưng không dám nói gì.
Buổi trưa, quản gia đưa cho ta lệnh bài chìa khóa. Nói là ý của Quốc Công phu nhân, bà ấy đã trao quyền quản gia cho ta.
Bước đầu tiên trong kế hoạch, củng cố vị trí trong Quốc Công phủ, xem như thuận lợi.
Nhưng ta sẽ không ở lại đây cả đời, ta phải nhanh chóng chuẩn bị bước tiếp theo.
5
Ba ngày sau phải hồi môn. Sáng sớm Hạ Kỳ đã đích thân chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh, cùng ta về nhà mẹ đẻ.
Sau khi thành thân, chúng ta vẫn chưa động phòng. Ta đã cảnh cáo chàng rằng trước khi đại kiếp đến nhất định phải giữ mình trong sạch.
Vì vậy, chàng đối với ta, vẫn là cung kính nhiều hơn là tình cảm vợ chồng.
Xe ngựa của Quốc Công phủ cùng với xe ngựa chở sính lễ làm cho cả con hẻm chật như nêm cối. Ta nhìn mà thấy tiếc đứt ruột.
Nếu như số tiền này mà vào túi ta thì tốt biết mấy.
Xe ngựa của nhà họ Tô là của hồi môn của Cố Âm Uyển. Thậm chí còn không có cả người đánh xe. Vẫn là Tô Trạm đích thân đánh xe đến.
Cố Âm Uyển thân mật ôm cánh tay Tô Trạm bước xuống xe, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Ánh mắt của Đại phu nhân đảo qua đảo lại giữa ta và Cố Âm Uyển. Cuối cùng vẫn tiến về phía ta, nắm chặt lấy bàn tay đeo vòng tay bằng vàng của ta.
Hai chàng rể cùng nhau vào bái kiến Hầu gia và đại phu nhân.
Dung mạo Tô Trạm cực kỳ tuấn tú. Cho dù hắn ta chỉ mặc vải bố cũng không che giấu được khí chất thanh cao thoát tục.
Trước khi hắn ta trở thành kẻ điên, vẫn luôn tỏ ra là một quân tử ôn nhu nho nhã.
Đại phu nhân nhìn Hạ Kỳ với vẻ trìu mến, có chút lo lắng nói: “Đứa con gái này của ta lễ nghi không được tốt lắm. E rằng sẽ khiến Quốc Công phu nhân không vui, mong cô gia thứ lỗi.”
Hạ Kỳ phản ứng rất nhanh: “Sao nhạc mẫu nói như thế? Nương của ta rất thích nương tử. Ngay ngày đầu mới cưới đã trao quyền quản gia cho nàng ấy. Hiện tại trong phủ từ trên xuống dưới đều nghe theo nàng ấy.”
“Cái gì, bọn họ trao quyền quản gia cho ngươi!” Giọng nói the thé của Cố Âm Uyển đặc biệt chói tai.
Kiếp trước cho đến lúc chết, Cố Âm Uyển cũng không có được quyền quản gia của Quốc Công phủ.
Xem ra Quốc Công phu nhân lo rằng nếu trao quyền quản gia cho nàng ta, thì chỉ có thể khiến Hạ Kỳ càng thêm không biết trời cao đất dày.
Đại phu nhân không hài lòng trừng mắt nhìn Cố Âm Uyển. Nàng ta chỉ có thể không cam lòng cúi đầu.
“Dựa vào cái gì…” Cố Âm Uyển nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đại phu nhân cũng giống như kiếp trước, trực tiếp phớt lờ Tô Trạm. Thậm chí còn không chào hỏi một câu.
“Được rồi, các con đi dạo đi. Lát nữa quay lại ăn cơm.”
Phía sau Hầu phủ có nuôi một ao cá chép. Khi Hạ Kỳ đến đã nhắc đến việc muốn đi xem. Ta tính toán thời gian mở tiệc còn sớm nên cho chàng đến hậu viện chơi.
Ta một mình đến căn phòng trước kia mình ở. Nào ngờ nửa đường lại gặp phải vị khách không mời mà đến.
Tô Trạm.
Hắn ta hình như đang đợi ta ở đó. Nhìn ta với nụ cười nửa miệng.
“Tô mỗ không phải là kẻ cậy nhờ ân tình mà muốn lấy người ta thân báo đáp. Sở dĩ đến cầu hôn, đều là vì cô nương.”
Ta hoảng sợ nhìn xung quanh, sợ rằng sẽ bị người khác nghe thấy.
Tô Trạm điên rồi sao? Thân phận hiện tại của ta là em vợ của hắn ta. Hắn ta còn dám đến câu dẫn ta?
Nửa năm trước, hắn ta tình cờ gặp đoàn nữ quyến của Hầu phủ đi lễ chùa. Nhìn thấy ta đứng ở góc trong đám đông. Hắn ta cảm thấy ta và hắn ta đồng bệnh tương lân, đều là những người bị coi thường và ức hiếp.
Hắn ta muốn cứu ta.
“Chỉ là Tô mỗ không hiểu. Vì sao đích nữ của Hầu phủ lại biến thành ngươi?”
Ta thản nhiên nói: “Mối hôn sự này là phu nhân của ngươi chọn. Ngươi nên hỏi nàng ta.”
Nói xong ta liền không thèm để ý đến hắn ta nữa, thẳng bước rời đi.
Thế nhưng ta vừa mới bước ra khỏi viện, chân đã run rẩy đến mức phải vịn vào tường.
Lần nữa đối mặt trực diện với tên điên này. Ta thực sự rất sợ hãi.
“Nương tử, nàng làm sao vậy? Là ai bắt nạt nàng?” Hạ Kỳ không biết từ đâu xuất hiện, vội vàng đỡ lấy ta.
Chàng thò đầu ra ngoài nhìn, cũng không biết có nhìn thấy Tô Trạm hay không.
Ta lấy cớ nói vừa nãy bị mèo hoang dọa sợ, vội vàng kéo Hạ Kỳ rời đi.