Nhớ Về Quá Khứ
Chương 4
9
Tô Trạm tạo phản.
Sớm hơn kiếp trước ba năm.
Quân địch còn chưa trưởng thành, chỉ quấn lấy đánh nhau ở mấy tòa thành phía Nam.
Nhưng triều đình đã tồn tại lâu đời, lão hoàng đế cũng ngu ngốc vô năng, trong số các võ tướng văn quan, cuối cùng vẫn là lão tướng quân bảy mươi tuổi đích thân ra trận.
Chiến sự ở tiền tuyến giao tranh, có một toán quân địch nhỏ đã phá vỡ được phòng tuyến, tiến thẳng đến kinh đô.
Vài ngày nay, ta đã bảo thuộc hạ nhanh chóng đem ruộng đất, cửa hàng trong của hồi môn của ta đi cầm cố đổi thành ngân phiếu, lại chuẩn bị một chiếc xe ngựa chạy nhanh, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nếu để Cố Âm Uyển nắm quyền, người đầu tiên mà nàng ta muốn ra tay chính là ta.
Nghĩ đến việc ta không còn nữa, Quốc Công phủ còn có thể tránh được một kiếp nạn.
Chỉ là Cố Âm Uyển đến sớm hơn ta tưởng.
Một toán quân địch nhỏ cải trang thành thương nhân trà trộn vào thành, mở cổng thành cho đại quân, trong chốc lát đã đánh vào hoàng thành, lão hoàng đế phải chạy trốn khỏi hoàng thành trong tình trạng thảm hại.
Nhà nhà đóng cửa không ra ngoài, chỉ sợ sẽ liên lụy đến mình.
Ban đêm, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên từ cổng lớn Quốc Công phủ.
Cố Âm Uyển dẫn theo binh lính đến trước cửa, lớn tiếng quát: “Những người bên trong nghe đây, chỉ cần các ngươi giao Cố Tri Niệm ra, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
Nàng ta muốn nhìn ta phải chịu cảnh giống nàng ta như kiếp trước.
Ta đứng ở cửa, quay đầu nhìn mọi người trong Quốc Công phủ, nếu bọn họ giao ta ra, ta sẽ không oán trách họ.
Những ngày tháng sau khi xuất giá, chính là khoảng thời gian ta sống vui vẻ nhất.
“Mọi người nghe lệnh!” Quốc Công phu nhân hét lớn, bà ta cầm lấy thanh kiếm từ tay thị nữ, “Thề sống chết bảo vệ thiếu phu nhân, bảo vệ Quốc Công phủ!”
“Vâng!”
Đao kiếm đồng loạt được rút ra, không một ai lùi bước.
Từ khi ta tiếp quản Quốc Công phủ, ta đã nuôi rất nhiều gia đinh võ nghệ cao cường, ngay cả người hầu trông coi cửa cũng đều có võ công.
Ta ngây người đứng tại chỗ, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ.
Hạ Kỳ kéo ta về phía chàng, nắm chặt tay ta, ánh mắt kiên định.
“Nương tử, chúng ta là người một nhà, tuyệt đối sẽ không vì muốn sống mà hi sinh nàng.”
Vì chuyện kiếp trước của Cố Âm Uyển, ta vẫn luôn không dám chắc Quốc Công phủ sẽ bảo vệ ta.
Bên ngoài, quân địch không ngừng đập cửa, gia đinh liều mạng chặn cửa.
Cố Âm Uyển nghe Quốc Công phu nhân nói vậy thì đã mất hết lý trí, nàng ta ra lệnh phóng hỏa để buộc chúng ta phải mở cửa.
Trong chốc lát, bên ngoài cửa lửa sáng rực, chúng ta chỉ có thể lui về thủ ở trong nội viện.
Quân địch xông vào, hai bên hỗn chiến.
Hạ Kỳ trong lúc bảo vệ ta đã bị chém một nhát vào cánh tay, khí Quốc Công phu nhân tức giận đến mức đã dùng kiếm chặt đứt đầu tên địch.
Lúc này, bà oai phong lẫm liệt, hoàn toàn không giống với dáng vẻ thường ngày hay than phiền với ta rằng mình mệt mỏi không muốn quản gia.
Cố Âm Uyển đích thân cầm cung tên, mũi tên nhắm thẳng vào ta, dùng sức kéo căng dây cung.
“Nương tử cẩn thận!”
Hạ Kỳ không chút do dự chắn trước mặt ta, Quốc Công phu nhân chắn trước mặt chàng, Quốc Công gia lại chắn trước mặt phu nhân.
Mũi tên bắn ra, run rẩy chong chênh rơi xuống đất.
Sự im lặng của chúng ta vang vọng như sấm.
Đột nhiên, quân tiếp viện xông vào, quân địch bị đánh cho tan tác, Cố Âm Uyển được thuộc hạ hộ tống chạy trốn trong chật vật.
Đám quân địch này chỉ lợi dụng yếu tố nhanh chóng, đánh úp kinh đô khiến chúng ta trở tay không kịp.
Các đội quân đóng quân ở ngoại ô kinh đô đều nhận được tin tức, lập tức kéo đến cứu viện.
Tô Trạm bảo Cố Âm Uyển đi chiếm lĩnh hoàng cung trước, nhưng nàng ta chỉ muốn bắt ta, đến khi quân tiếp viện đến thì đã quá muộn.
May mắn thay, chỉ có một số ít người của chúng ta bị thương, không có ai tử vong.
10
Từ khi sống lại, ta vẫn luôn nghĩ cách trốn tránh.
Giờ đây ta không muốn trốn nữa, ta mơ hồ nhớ ra lộ tuyến tấn công của quân địch kiếp trước, ta quyết định ra tiền tuyến giúp chống giặc.
Hạ Kỳ muốn cùng ta đi, nhưng ta không đồng ý.
“Cố Âm Uyển chỉ muốn bắt ta, chỉ cần ta không ở Quốc Công phủ thì mọi người sẽ an toàn. Chàng cần gì phải nhúng tay vào chuyện này?”
Nhưng Hạ Kỳ lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc khiến ta có chút không nhận ra chàng.
“Nếu nước đã mất, làm sao có nhà cửa bình yên?” Chàng lấy ra từ trong tay áo một lá thư nhuốm máu, “Tiểu tử Hoắc Thành Đức đã chết ở tiền tuyến, ta phải báo thù cho huynh đệ của ta.”
Hoắc Thành Đức và Hạ Kỳ là bạn chơi từ nhỏ, khi quyết tử chiến với quân địch ở Tịnh Châu, y đã để lại thư tuyệt mệnh, nhờ Hạ Kỳ chăm sóc gia đình già trẻ của y.
Vợ chồng Quốc Công biết chúng ta sắp đi, dù không nỡ nhưng vẫn ủng hộ chúng ta.
Ngồi trong xe ngựa, Hạ Kỳ tò mò hỏi ta: “Nương tử, làm sao nàng có thể chuẩn bị nhiều lương thực và xe ngựa nhanh như vậy chỉ trong một ngày?”
Ta cười gượng hai tiếng, tất nhiên không thể nói với chàng rằng ta đã chuẩn bị trước một tháng.
Ở trong địa phận quận Nam Dương, ta gặp một kẻ lừa đảo giang hồ, hắn lừa bịp dân làng mua bùa chú của hắn, nói có thể trường sinh bất lão.
Ta biết kẻ này, không lâu sau hắn sẽ bị Tô Trạm thu phục, sau này sẽ trở thành Quốc Sư Khâm Thiên Giám của triều đình mới.
Thật buồn cười, đến tận hôm nay ta mới biết, lời tiên tri của Quốc sư kiếp trước, căn bản chỉ là thủ đoạn để hoàng đế củng cố quyền lực.
Tô Trạm để trừ khử mối họa từ triều đình trước, cố ý sai Quốc Sư đưa ra lời tiên tri, nhân cơ hội giết chết tất cả các quý tộc của triều đình trước.
Còn đại hoàng tử của ta, chỉ vì từ nhỏ đã thông minh, quần thần tâu lên muốn lập làm thái tử, đã bị Tô Trạm kiêng kỵ, không tiếc giết chết con trai ruột.
Hạ Kỳ bắt tên lừa đảo giang hồ đánh cho một trận, ta lại giả làm nữ hiệp cứu hắn, đưa cho hắn một cái túi gấm, bên trong có ba lời tiên tri.
Một là mùa hè năm nay, nước sông phía nam sẽ tràn bờ làm chết đuối rất nhiều người, hai là miền bắc hạn hán mất mùa, ba là Tô Trạm sẽ chết dưới tay người mang dòng máu hoàng tộc.
Chỉ cần hai điều trước ứng nghiệm, hắn ta sẽ tin sái cổ điều thứ ba, còn nói cho Tô Trạm biết.
Cho dù lúc đó Tô Trạm không tin, thì trong lòng hắn ta cũng sẽ gieo xuống mầm mống nghi ngờ.
Ta muốn dùng chính cách đó để khiến hắn ta tự chuốc lấy diệt vong.
Ta và Hạ Kỳ đến thành Hán Dương. Tướng trấn thủ Hán Dương là Cố Trường Sinh, là nhánh họ xa của Hầu phủ chúng ta.
Từ miệng hắn, ta biết được Cố Âm Uyển muốn Hầu phủ xuất binh giúp Tô Trạm, nhưng Hầu phủ không chịu, còn cắt đứt quan hệ với nàng.
Nhưng gần đây Tô Trạm đích thân dẫn binh, đánh cho quân ta liên tiếp bại trận, nếu cứ đánh như vậy, tình hình sẽ rất bất lợi.
Chỉ cần quân địch vượt qua thành Hán Dương, là có thể tiến thẳng vào kinh đô, chỉ trong chốc lát là có thể uy hiếp Đông Đô.
“Chúng ta còn lại bao nhiêu binh mã?” Ta hỏi Cố Trường Sinh.
“Kỵ binh và bộ binh cộng lại là bảy vạn, quân địch có mười vạn.”
Trong trướng không khí ngưng trọng, viện binh vẫn chưa đến, e là chúng ta sẽ bị vây chết ở thành Hán Dương mất.
“Ta có một kế.” Ta nhìn bản đồ, di chuyển quân trong thành đến Điền Nam.