Nỗi Khổ Của Người Giàu
Chương 3
5
Đúng là con ruồi chỉ hút trứng có vết nứt, Bồ Tát không cứu được người muốn chết.
Hồ Hiểu Đình bám đuôi Lưu Nhượng, không ngờ lúc trở về lại thật sự thành công.
Đương nhiên, đó là chuyện của ngày hôm sau.
Túi sách của cô nàng đã được Hoàng Vũ Vi cầm hộ, đặt trên bàn của cô nàng.
Hồ Hiểu Đình đang đeo một cái túi MK, giờ nhìn lại cái túi nhỏ CK mình đeo trước kia mà hừ mũi coi thường.
“Bạn trai mua cho mình túi mới, anh ấy nói chỉ có đồ hiệu xa xỉ mới phù hợp với mình. Cái túi cũ của mình ai thích thì lấy, dù sao mình cũng không dùng nữa.”
Tôi nhìn cái túi nhỏ cùng lắm giá hai ngàn tệ mà nghĩ thầm, từ khi nào MK cũng trở thành đồ hiệu xa xỉ rồi?
Hoàng Vũ Vi thì lại vui mừng xin cái túi nhỏ CK kia.
Tôi chỉ có thể tự an ủi bản thân, bọn họ đều là con nhà tầm trung, chưa bao giờ được thấy đồ đắt tiền là thế nào.
Ngoại trừ túi mới, Hồ Hiểu Đình còn lấy đồ bên trong ra khoe khoang với chúng tôi.
Cái gì mà son Dior, kem nền Estee Lauder, búi kẻ mày shu Uemura, có cái gì là lôi hết ra, hồ hởi giới thiệu với chúng tôi.
Đương nhiên, có Hoàng Vũ Vi đệm nhạc, cô nàng cũng không phải hót một mình.
Nhưng càng là vậy, Hồ Hiểu Đình càng hưng phấn, nhưng sau đó lại không nói gì về cái hộp nhỏ hình vuông màu lam to cỡ bàn tay được lấy từ trong túi ra.
Vừa lôi ra, cô nàng lập tức hoảng hồn, cuống cuồng nhét trở lại, sau đó kết thúc câu chuyện này.
Nhưng Hoàng Vũ Vi không hiểu, còn tưởng là thứ gì hay ho, quyết hỏi cho được.
Hồ Hiểu Đình đỏ bừng mặt, tôi đứng ở bên cũng cảm giác được cô nàng mất tự nhiên.
Nhưng dù là thế thì cô nàng vẫn mạnh miệng.
“Đó là quà đặc biệt Lưu Nhượng tặng mình, không thể cho mấy bà xem.”
Tôi che miệng quay đầu đi, cố gắng không cười ra tiếng.
Quà đặc biệt?
Quả thật món quà này rất đặc biệt.
Hoàng Vũ Vi không chú ý tới tôi, vẫn ngu ngơ hỏi mãi.
Hồ Hiểu Đình không trả lời mà hắng giọng một cái, hùng hồn tuyên bố với chúng tôi.
“Lưu Nhượng nói, vì để sau này có thể giúp đỡ mọi người nhiều hơn, anh ấy chân thành mời mọi người cuối tuần này cùng đi chơi. Có bạn trai thì dẫn theo, không có bạn trai thì cũng có thể nhờ lần này mà tìm. Anh ấy cũng sẽ rủ mấy người bạn của anh ấy nữa!”
Đúng lúc này, Đinh Sở Sở luôn im lặng lại đột nhiên cất tiếng.
“Tôi không đi đâu, tôi không thích ồn ào, sợ đến lúc đó lại làm mọi người mất hứng.”
“Đâu được, bà không đi là không nể mặt anh Lưu Nhượng, cũng không nể mặt tôi!”
Đinh Sở Sở lành tính đối đầu với Hồ Hiểu Đình hung hăng vênh váo thì chỉ có thể gật đầu một cách không tình nguyện.
Tôi vỗ vỗ tay của cô ấy, ra hiệu đã có tôi ở đây.
Nhưng có vẻ sự an ủi của tôi không có tác dụng với Đinh Sở Sở, cô ấy rầu rĩ không vui, cầm điện thoại ra ngoài.
Mới đầu tôi không hiểu, sau nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Bây giờ tôi cũng chỉ là một con côn trùng nhỏ bé bị Hồ Hiểu Đình cưỡng ép mà thôi.
Lúc ăn cơm tôi, tôi gặp người quen ở nhà ăn.
Đinh Sở Sở.
Một mình cô ấy bưng hai khay cơm lớn, đi tới góc vắng người.
Biểu cảm kia, không hề có chút phiền não.
Cảm giác này sao mà cứ như nữ sinh đang yêu vậy nhỉ?
Tôi nổi hứng tò mò.
Âm thầm bám đuôi.
Kết quả, tôi đã thấy có một người đột mũ lưỡi trai.
Nhưng người này cũng dọa tôi suýt rơi hết hạt dưa.
Tôi mở điện thoại ra gọi một cuộc.
Chỉ một lát sau điện thoại đã kết nối.
“Này anh Ba, anh đang ở đâu đấy?”
“Sao thế, em gái yêu, anh đang bận!”
“Bận gì?”
“Còn có thể bận gì, bận công việc thôi!”
“Ồ, vậy anh cố lên, cố ăn nhiều một chút.”
Tôi không đợi anh đáp lại đã cúp máy luôn.
Cái lão này, lại dám lén lút yêu đương sau lưng tôi, còn lăm le bạn cùng phòng giường trên tôi nữa chứ!
Nhưng mà cũng tốt, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh gặp nhau vào cuối tuần này.
Chỉ cần ông anh xuất hiện thì nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.
Bố của Lưu Nhượng quản lý trung tâm thương mại, vừa hay là của anh Ba.
Nếu như tôi không đoán sai, để thể hiện với mọi người, chắc chắn Lưu Nhượng sẽ tổ chức ở tòa nhà đó.
Ôi ôi, cáo mượn oai hùm gặp đúng chân thần, chuyện sẽ thế nào đây!
Tôi mong chờ quá đi thôi.
6
Hồ Hiểu Đình nhanh chóng chốt địa điểm buổi tiệc cuối tuần.
Không có gì bất ngờ, đó chúng là tòa trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố của nhà tôi, trong đó có đủ chỗ ăn uống vui chơi, Hồ Hiểu Đình nói Lưu Nhượng đã bao trọn khu vực rộng nhất.
Đương nhiên, mục đích của cô nàng không chỉ có vậy.
Bởi vì cô nàng còn nhấn mạnh một câu: “Na Lam à, nhất định phải dẫn cả bạn trai của bà đi đấy, trong bữa tiệc này mà bà đi một mình, bị anh em của Lưu Nhượng chú ý thì tôi không nói giúp bà được đâu!”
Đấy, tôi biết ngay mà, cô nàng lại đào hố chờ tôi nhảy đấy!
Vừa nói, cô nàng đảo mắt như nhớ ra gì đó.
“Tất nhiên, nếu bà muốn đi một mình thì tôi vẫn hiểu cho được, dù sao bạn trai của bà cũng chẳng ra gì.”
Nói rồi cô nàng cười ha hả, Hoàng Vũ Vi ở bên cũng cười theo.
“Đinh Sở Sở, cái tính lù đù này của bà không được đâu, không nói chuyện với mọi người thì sao tìm được bạn trai! Nhưng mà bà cứ yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ dắt bà theo, nói không chừng sẽ có người để mắt tới bà đó!”
Đinh Sở Sở đỏ bừng mặt, giọng như muỗi kêu.
“Mình có bạn trai rồi, anh ấy sẽ đi cùng.”
Hồ Hiểu Đình như không nghe thấy, vểnh tai hỏi lại: “Bà nói cái gì cơ?”
Mặt Đinh Sở Sở càng đỏ.
Tôi xông ra chắn giữa hai người họ, gằn từng chữ: “Cô ấy nói, bạn trai của cô ấy sẽ đi, còn nữa, bạn trai của tôi cũng sẽ đi!”
Tôi không quen thân với Đinh Sở Sở, cô ấy cũng không ngờ tôi lại nhảy ra giải vây cho cô ấy, ánh mắt cô ấy nhìn tôi rất phúc tạp.
Hồ nghi, xen lẫn cảm kích và cả cảnh giác.
Nhưng tôi không thể nói, anh Ba của tôi thích cô ấy, có khi sau này cô ấy sẽ là chị dâu của tôi, tôi phải đứng ra bảo vệ cô ấy.
…
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Hồ Hiểu Đình còn cố tình nhắn trong groupchat, nói sẽ có mấy người tai to mặt lớn xuất hiện trong buổi tiệc này, nhắc chúng tôi chú ý một chút.
Hoàng Vũ Vi lập tức gửi một icon “gật đật”, đúng chuẩn thái độ chó con nghe lời.
Trước khi đi, tôi lập khắp nhà cũng không tìm được chìa khóa xe Wuling đâu. Tôi đang bực mình thì anh Ba điện tới.
“Em gái à, anh mượn tạm con xe Wuling của em một ngày, em đi xe khác nhé!”
“Ôi, cũng không thấy chìa khóa con Porche đâu nữa!”
“Mẹ bảo xe màu đỏ chụp hình đẹp, lấy đi chụp hình với nhóm bạn già rồi.”
Tôi câm nín.
Nhìn hai chiếc chìa khóa trước mặt, tôi do dự đưa tay lấy chiếc chìa có logo Honda.
Nhưng còn chưa cầm lên thì bàn tay to lớn của cô giúp việc đã ngăn tôi lại.
“Tiểu Lam à, cô đang định đi mua đồ ăn, cháu lấy chìa khóa xe của cô làm gì? Cháu lấy cái kia kìa!”
Cô Lý nhét chìa khóa xe Cullinan vào tay tôi rồi lấy chìa khóa xe Honda đi mất.
Hết cách, tôi đành phải bóc tem con Rolls Royce Cullinan chói mắt của mình.
7
Lúc tôi tới, Hồ Hiểu Đình và Lưu Nhượng đã ở đó, bên cạnh còn có hai người đàn ông đứng tuổi.
Lưu Nhượng hơi khom người trước họ, xem ra hai người này có thân phận không tầm thường.
Chí ít cao hơn Lưu Nhượng!
Dù sao anh ta cũng chỉ là con trai của một quản lý, thậm chí anh ta còn không thể kiếm cho mình một vị trí trong thế hệ của bọn tôi.
Thấy tôi vào, mấy người ở đây như tự động ngó lơ sự tồn tại của tôi.
Tôi cũng không quan tâm, một lúc lâu sau, những người khác cũng dần tới, Hồ Hiểu Đình mới nhận ra sự bất thường trong phòng.
Cơ mà Lôi Chấn chưa tới.
Chuyện này tạo cơ hội cho Hồ Hiểu Đình chế nhạo tôi.
“Na Lam, bạn trai của bà đâu? Bà xem ngay cả Đinh Sở Sở còn dẫn theo bạn trai tới, hay là bạn trai của bà xấu hổ không đến!”
Không đợi tôi đáp lời, Hoàng Vũ Vi đã bắt đầu nói đế theo.
Hai người bọn họ luôn như vậy.
“Không đến mức xấu hổ, dù sao cũng là nhân viên giao hàng, da mặt phải dày. Mình lại nghĩ rất có thể là chưa giao hàng xong, sợ bị trừ tiền lương!”
“Ha ha ha…”
Trong phòng lập tức vang vọng tiếng cười sung sướng.
Cảm giác giống như sự có mặt của tôi hôm nay là để mua vui cho bọn họ.
Nhưng e rằng hôm nay sẽ không theo kế hoạch của mấy người đâu.
Tôi liếc nhìn Đinh Sở Sở đang ngồi bên cạnh anh Ba, anh cũng nhìn thấy tôi nhưng có vẻ không lấy làm bất ngờ.
Cũng không có gì phải lạ, là một ông chủ, nếu không biết tôi và Đinh Sở Sở cùng phòng thì anh tôi lại kém quá.
Bảo sao hôm nay anh tôi quyết cướp con xe Wuling, hóa ra là muốn đội lốt thỏ trắng.
Thấy tôi nhìn mình, anh Ba cảm thấy hơi có lỗi.
Cũng bởi anh quen bao bọc người em gái này.
“Mấy cô nói bạn trai của cô kia là nhân viên giao hàng? Có nhầm không thế?”
“Sao mà nhầm được, tôi tận mắt thấy bạn trai của cô nàng mặc đồ của nhân viên giao hàng tới gặp cô nàng, giả được chắc?”
Hai cậu thiếu gia kia đã mất kiên nhẫn trước mấy lời dông dài của Hồ Hiểu Đình.
“Lưu Nhượng, chúng tôi nghe nói cậu đang hẹn hò với con gái nhà họ Sử nên mới nể mặt tới, cậu xem cậu mời những ai đến thế này?”
“Đúng đấy, cmn nhàm chán, chúng ta đi thôi!”
Con rùa vàng của Lưu Nhượng sắp chạy mất, anh ta nào chịu, vội vàng tỏ thái độ nịnh nọt xin xỏ.
Tôi càng nhìn càng cảm thấy anh ta rất lão luyện trong mấy chuyện như này.
“Cậu Trương, cậu Lý, mấy người khoan đi đã, nào nào, xin hãy cho tôi cơ hội thể hiện tấm lòng của mình.”
Nhưng hai người kia chỉ quan tâm đến con gái của nhà họ Sử nên chẳng quan tâm tới anh ta, cơ mà vẫn tranh thủ hỏi về mục tiêu của mình.
“Cậu nói đi, sao tôi nghe nói cậu đang theo đuổi con gái của nhà họ Sử? Nếu cậu quen biết với con gái của nhà họ Sử thật thì chúng ta quen thân với nhau cũng không phải việc khó khăn gì!”
Rõ ràng, với địa vị của bọn họ vẫn chưa đủ tầm để tiếp xúc với mấy người anh của tôi, vậy nên dù ở đây có tận hai người mang họ Sử nhưng họ vẫn không nhận ra được.
Nói tới mức này, mọi người ở đây cũng tự vỡ lẽ.
Người đầu tiên không ngồi im được nữa chính là anh Ba, anh lao tới túm cổ áo Lưu Nhượng, trong mắt bắn ra tia lửa.
“Cậu nói cái gì? Theo đuổi con gái của nhà họ Sử?”
Tôi cũng lấy làm khó chịu, cái tên Lưu Nhượng này còn chưa nói được với tôi câu nào mà lại dám bốc phét là đang theo đuổi tôi?
Một người khác cũng nổi đóa lên giống anh Ba là Hồ Hiểu Đình.
Chỉ là cô nàng không sử dụng nắm đấm mà lại tỏ vẻ yếu đuối, gục trên vai Lưu Nhượng khóc thút thít.
“Không phải anh nói anh yêu em nhất ư? Sao anh lại có thể làm vậy với em, hức hức…”
Bầu không khí hết sức căng thẳng.
Hoàng Vũ Vi thì đã ngơ ra, mãi lâu sau mới hoàn hồn ra ngoài gọi bảo vệ.
Anh Ba của tôi thì không hề do dự giáng một cú đấm lên mặt Lưu Nhượng.
Lưu Nhượng không chịu yếu thế, hai người lao vào đánh nhau, vừa đánh vừa chửi.
“Quan hệ giữa tôi và cô Sử thì liên quan gì đến anh, cái loại nghèo xơ nghèo xác như anh mà cũng xứng thay thiên kim tiểu thư người ta nhọc lòng hả?”
Anh Ba của tôi khá đô con, Lưu Nhượng thấp hơn anh nửa cái đầu không phải đối thủ, không chú ý đã ăn một cú đấm vào bên mắt.
“Chuyện của em tao thì tại sao tao không được quan tâm? Mày cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, mơ đẹp lắm!”
Không biết Lôi Chấn đã lặng lẽ đến từ lúc nào, đứng bên cạnh tôi.
“Chuyện sao thế này?”
Tôi cười khúc khích: “Lưu Nhượng nói anh ta đang theo đuổi em đấy!”
Tôi đang đứng lù lù ở đây, không biết người mà Lưu Nhượng đang theo đuổi là vị tiểu thư nào.