Nữ Nhi Nào Thua Đấng Mày Râu
Chương 3
11
Ta cảm thấy tức giận trong người, nếu không biết còn tưởng rằng hôm nay là hôn lễ của ta.
Sau ba tuần rượu, Lâm Tam Nương uốn éo lắc lư thân thể mang theo ly rượu đến kính cho phụ thân, vành mắt đỏ lên.
“Đừng giận thiếp nữa, thiếp vừa rồi thật sự là lỡ lời.”
Vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, dù đã qua ba mươi tuổi nhưng vẫn mang bộ dáng thiếu nữ, khó trách phụ thân si mê không dứt.
“Thiếp chính là đang nghĩ tới phần lớn các hoàng tử đều đã được phong vương, tam công chúa cũng đã mười bảy, cũng đã đến tuổi trưởng thành, thần thiếp còn cảm thán thời gian sao trôi nhanh quá.”
Mới nói hai câu Lâm quý phi đảo mắt nhìn qua Tam muội ta Diệp Lưu Vi, cảm khái nói: “Lưu Vi cũng đã mười bảy, để tránh lời bàn tán chỉ trỏ bên ngoài cũng đã đến lúc cho nó một phong hào.”
“Trẫm thấy hai chữ Trường Lạc rất hay, chờ ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ đưa cho Vạn Bảo, cứ thế mà định.”
Diệp Lưu Vi liền vội vàng hành lễ, mượn nhờ tay áo kiêu ngạo nhìn ta nhướng mày khiêu khích.
Chậc, Lâm quý phi diễn vở kịch này nhiều đến nhàm chán, tất nhiên không chỉ vì Diệp Lưu Vi xin một cái phong hào, một câu Vạn Bảo kia, liền không khó để đoán.
Xem chừng, Lâm quý phi còn muốn thừa dịp này tìm phò mã.
Nữ nhân này muốn nhân cơ hội tìm một gia tộc lớn để kết thân đây mà, ta cong môi cười, phụ thân lần này tổ chức yến tiệc muốn diễn cảnh phụ tử tình thâm không nỡ để ta rời đi.
Theo ta thấy, ông ấy chỉ là không nỡ bỏ lỡ Vương gia, muốn nhân cơ hội này, gả nữ nhi bảo bối cho Vương Dục.
Quả nhiên, phụ thân cùng Lâm Tam Nương trò chuyện một chút, liền kéo tới làm thân với Vương Dục.
“Trẫm nghe nói, Tử Huy chưa có hôn phối?”
Vương Dục gật đầu: “Bẩm bệ hạ, thần chưa có hôn phối, hết thảy để cho phụ mẫu làm chủ.”
Ta trợn mắt há hốc mồm, đây không phải là điều mà Vương Dục đã nói với ta.
Phụ thân vẻ mặt ôn hoà: “Trẫm ngược lại có một mối lương duyên.”
Hắn quay đầu cùng Lâm Tam Nương nhìn nhau cười một tiếng: “Nàng xem Vương Dục cùng công chúa có xứng đôi hay không.”
12
Những người trong yến tiệc đều trợn tròn mắt nhìn, Diệp Lưu Vi gương mặt xinh đẹp đỏ bừng ngượng ngùng, đột nhiên nương ta chậm rãi nói:
“Thần thiếp nhìn Tử Huy vô cùng ưng ý, với lại thiếp cùng nương hắn từng là bạn cũ chốn khuê phòng.”
Phụ thân không ngờ nương ta lại nhanh chóng cướp lời, trong nhất thời còn có chút sững sờ, Lâm Tam Nương ngược lại rất thông minh lên tiếng.
“Hoàng hậu nương nương, người bệ hạ nhắc đến chính là Tam công chúa.”
Nương ta lập tức đáp trả: “Lâm quý phi, ngươi điên rồi sao? Ngươi cùng bệ hạ còn chưa cử hành nghi lễ chính thức, bệ hạ làm sao có thể để Tam công chúa gả cho gia chủ hiện tại của Vương gia, thế này khác gì sỉ nhục họ?”
Nương điềm nhiên nhìn về phía phụ thân: “Bệ hạ là người thấu hiểu lễ nghĩa, hẳn sẽ không làm điều vô lý như vậy. Quý phi, lời ngươi nói ra cần phải cẩn trọng.”
Phụ thân không ngờ xảy ra chuyện như này, nương ta mới nói mấy câu đã đẩy ông vào thế tiến thoái lưỡng nan, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Thừa dịp không ai để ý, Vương Dục đã bước lên giữa đại điện, quỳ xuống:
“Thần Vương Dục, tạ bệ hạ ban ân. Thần trước kia trên đường đến huyện Hoa Tiên, gặp đám thổ phỉ.” Ánh mắt chứa đầy ôn quay sang nhìn ta: “Là Vũ An vương ra tay tương trợ, mới bảo vệ được tính mạng, thần ngưỡng mộ điện hạ đã lâu.”
“Cái này ——” phụ thân liền mím môi ảm đạm nhìn Vương Dục : “Ngươi đã nghĩ kỹ rồi?”
“Tâm thần đã định, quyết không thay đổi.”
Sự tình phát triển như này nằm ngoài dự kiến của ta, ta biết hôm nay phụ thân muốn tứ hôn cho Vương Dục, đã sớm chuẩn bị hôn thư.
Không ngờ rằng nương ta cùng Vương Dục chỉ nói vài ba câu lại thành ta cùng Vương Dục được ban hôn.
13
Phụ thân bất đắc dĩ định ra hôn sự giữa ta và Vương Dục, Diệp Lưu Vi cảm thấy mất mặt lập tức rời đi. Lâm Tam Nương gọi vài tiếng ngăn lại.
Đám người lần lượt tới chúc mừng, Vương Dục vui mừng hớn hở, như thể một giây sau liền muốn tiến vào động phòng.
Nghĩ đến việc động phòng mà nhân vật chính khả năng là ta, ta lắc đầu không muốn nghĩ nữa, bí mật nháy mắt ra hiệu với Vương Dục.
Ta lấy lý do muốn đi thay đồ, rời yến tiệc ra rừng trúc ngoài điện chờ hắn.
Một lát sau, Vương Dục không nhanh không chậm đi đến, dưới bóng trúc, bộ dáng một thân như ngọc đấy khiến một bụng lời muốn nói ra của ta đột nhiên nghẹn lại.
Suy nghĩ một lát, ta hỏi hắn: “Hôn thư đã được chuẩn bị, ngươi định xử lý thế nào ?”
Vương Dục trầm ngâm mỉm cười nói: “Là lời nói dối, thần không dám khi quân.”
“Vậy sự thật là gì?”
“Sự thật là thần ngưỡng mộ điện hạ đã lâu.”
Hắn chắp tay xoay người, trịnh trọng đối ta hành lễ: “Gia đình thần có phụ mẫu yêu thương, huynh đệ hòa thuận, trong nhà có chút của cải, ngày sau chắc chắn có thể trở thành hậu thuẫn của điện hạ.”
“Thần năm tuổi đã học vỡ lòng, tám tuổi tập võ, thông thạo kinh sử, tập luyện binh pháp. Tự thấy trong cả kinh thành này không có nam tử nào có thể thích hợp với điện hạ hơn mình.”
Vương Dục ánh mắt sáng rực nhìn ta: “Quan trọng nhất là thần biết tâm nguyện của điện hạ, cũng nguyện trợ giúp điện hạ hoàn thành đại sự.”
“Ta không phải ý này”
Ta hít sâu một hơi, làm rõ lại mạch suy nghĩ, thật ra nhìn phong thái của Vương Dục nếu ta nói không động tâm chính là nói dối.
Chỉ là sự tình phát sinh gấp gáp khiến ta không kịp phản ứng.
“Nếu điện hạ đã không phản đối, Tử Huy có thể an tâm rồi.”
Trên môi hắn hiện lên một nụ cười, khó tránh khỏi thêm mấy phần khí phách của thiếu niên:
“Hi Quang, nàng có đồng ý cùng ta đính hôn không”
14
Từ sau yến tiệc hôm đó, Từ Duệ Chi vẫn còn chưa hết kinh ngạc, không chỉ một lần hỏi ta:
“Điện hạ thật sự đã đính hôn rồi?”
Ta: ?
Từ Duệ Chi nói thêm: “Điện hạ có thể hiểu loại cảm giác này không?”
“Thật giống như việc huynh trưởng thần đột nhiên nói hắn phải lập gia đình, đây là loại cảm giác hư ảo không chân thật.”
Ta đang leo lên ngựa, động tác hơi dừng lại, nhìn Từ Duệ Chi không biết điều, hung hăng nói: “Người đâu, đem Từ phó tướng lôi đi. Đem ngựa dắt đi, để hắn tự mình đi bộ đến quận Định Bắc.”
Từ Duệ Chi trở mình lên ngựa, liên tục xin tha.
Vương Dục cưỡi ngựa đến bên cạnh ta, ánh mắt mang theo ý cười: “Trong lòng thần, trên đời này không ai bằng điện hạ.”
Ta mặt đỏ bừng, không dám lên tiếng.
“Xuất phát!”
Quận Định Bắc tiếp giáp biên cảnh Bắc Liêu, do địa lý xa xôi, hàng năm vào mùa thu hoạch đều sẽ bị quân Liêu xâm phạm, bách tính biên cảnh khổ không thể tả.
Tiền triều để mất ba thành trì trong tay Hô Diên, quận Định Bắc là phòng tuyến cuối cùng, bây giờ Bắc Liêu đang nhìn chằm chằm với đôi mắt thèm khát, cầm kiếm chĩa thẳng vào Trung Nguyên.
Ta cùng Vương Dục vừa tới quận Định Bắc, liền bắt đầu thương nghị chiến sự về Bắc Liêu.
Vương Dục nói: “Người Liêu xuất thân là dân du mục, không làm nông, thờ Lang vương, chỉ biết cá lớn nuốt cá bé không có tình nghĩa. Chính sách mềm mỏng trước đây sợ rằng không có hiệu quả.”
Ta rất tán thành với Vương Dục, Bắc Liêu vẫn luôn là nỗi lo lớn trong lòng ta, dù là vì uy danh trong quân, hay là vì bách tính biên cương bên cạnh đều phải chặt đi móng vuốt của Bắc Liêu.
Vương Dục lại nói”Chỉ là Bắc Liêu là thảo nguyên hoang vắng, nếu không diệt trừ được Hô Diên, để chúng nghỉ ngơi lấy lại sức, trong vòng ba đến năm năm tới tình trạng bất ổn ở biên giới vẫn sẽ xảy ra, đây không phải kế sách lâu dài.”
Ta ngẩng đầu nhìn Vương Dục nói : “Hô Diên không phải con do chính thất sinh ra, hắn ngồi lên vị trí kia một cách bất chính, những bộ lạc nhỏ ở Liêu Tây đến nay không hướng hắn xưng thần, ngược em trai của Hô Diên lại đang phụ trách các vấn đề ở Liêu Tây.”
“Trước khi đến quận Định Bắc, ta nhận được mật tín từ Hô Diên, hắn đồng ý hướng Đại Chu xưng thần, với điều kiện là trợ giúp hắn thu phục các bộ tộc lớn nhỏ ở Bắc Liêu, giết đứa em trai kia thay mẫu thân hắn báo thù.”
“Nếu mang binh tiến vào như vậy sẽ hao người tốn của, không bằng để bọn chúng tự giết lẫn nhau, chúng ta ngư ông đắc lợi.”
“Đợi khi biên quan mở cửa giao thương, hai bên có thể trao đổi vật tư, về lâu về dài chiến tranh sẽ không còn.”
Vương Dục viết một bức thư thay ta gửi cho Hô Diên, ta lại rút tờ giấy khác viết thư cho nương ta.
Đặt bút xuống, Vương Dục ngẩng đầu nhìn ta, dưới ánh nến và ánh trăng bên ngoài cùng bóng cây lay động.
“Điện hạ ——”
Ta ngắt tời hắn: “Ngươi gọi tên ta đi.”
Hắn cong môi cười một tiếng: “Hi Quang”
“Nàng và ta còn chưa đến ngày đính hôn, nàng định khi nào thì cho ta một danh phận”
Hắn vẻ mặt trịnh trọng khiến ta nhất thời lại có chút choáng váng.
Sắc đẹp hại người mà!
15
Ta và Hô Diên hồi âm đúng như dự định, Hô Diên bên kia hành động rất tích cực nên tạm thời ta không nhắc tới.
Nhưng lá thư của nương ngược lại khiến ta có mấy phần ngoài ý muốn.
Nương ta nói Diệp Ninh đã bắt đầu vào triều chấp chính, trên phố truyền ra tin đồn, hoàng thượng có ý định lập Thái tử, rõ ràng các đại thần đều tại quan sát đợi phản ứng của Diệp Ninh, sẽ có người ngo ngoe hành động.
Ta xem về sau nhịn không được cười lạnh, ta ở bên ngoài mang binh đánh giặc, cha ta ngược lại rất nhàn hạ thoải mái, còn có tâm tư lo lắng cho Diệp Ninh.
Trước kia cha ta cũng là từ trên lưng ngựa tranh đấu giành thiên hạ, cũng có chút chiến công, khi đó hai cữu cữu của ta còn sống, thiên hạ chưa định, chưa biết ai sẽ là người ngồi lên long ỷ.
Sau đó ngoại tổ phụ cùng hai cữu cữu qua đời, ta tiếp quản quân đội Quách gia, khi này hoàng vị của cha ta mới ổn định.
Ai nha, mệnh dài cũng là một loại năng lực.
Ta đứng tại bên cửa sổ, giơ ngón tay lên nhìn trái nhìn phải, lư hương trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh đang đốt trầm, khói bay lượn lờ bồng bềnh đầy phòng.
“Nàng đang suy nghĩ gì?” Vương Dục chỉnh lý xong sách, ngước mắt nhìn ta.
“Đang suy nghĩ, làm thế nào để tạo thêm rắc rối cho phụ hoàng ta cùng Lâm Tam Nương.”
Vương Dục nghe vậy cong môi cười: “Bệ hạ dùng cung và ngựa đánh chiếm thiên hạ, người kế nhiệm làm sao có thể không có chiến công? Vị thái tử kia tay không binh quyền, sau ngày khác gì cá nằm trên thớt?”
Nghe xong ta hiểu ý hắn gấp lại bức thư cười nói: “Tử Huy nói rất đúng.”
“Nhị đệ này của ta từ nhỏ đã không chăm chỉ, năm đó dưới trướng ta không tạo nên chiến công gì.
Bây giờ chiến sự Bắc Liêu hết sức căng thẳng, là cơ hội kiến công lập nghiệp.”
“Cho nên, phụ hoàng ta tất nhiên sẽ hối thúc, ủng hộ hắn.”
Diệp Ninh chỉ cần có hứng với quận Định Bắc, ta tự nhiên có biện pháp để hắn không thể chạm tới vị trí Thái tử. Nghĩ đến đây ta nhịn không được cười lạnh, những đệ muội này cùng ta không thân cận, chúng chỉ cảm thấy ta dẫn binh đánh nhau khắp nơi không ra dáng một nữ tử khuê các.
Thực tế còn bí mật còn cười nhạo nói ta là mẫu dạ xoa.
Hết lần này tới lần khác ta lười để ý mấy chuyện này, ta đôi khi cảm thấy như vậy cũng có chỗ tốt, chờ sau này ta sẽ dùng nó đánh gãy sự kiêu ngạo ngu ngốc này, khiến chúng chỉ có thể quỳ xuống dưới chân ta