Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Phản Chủ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Cơ thể anh căng lên vì kìm nén, gân xanh nổi bật trên cánh tay. Anh ngửa đầu ra sau, yết hầu chuyển động nhẹ.

 

Tôi không nhịn được, cúi người hôn nhẹ lên nơi ấy.

 

Cả người anh run rẩy.

 

Ngay khi tôi sắp khiến Thành Húc không kìm được nữa, điện thoại reo lên.

 

Là Hứa Ôn Thanh.

 

Tôi nhíu mày, không dịch chuyển, cứ thế bật loa ngoài.

 

“Bảo bối, đang làm gì đó?”

 

Giọng nói của anh ta vang vọng khắp căn biệt thự tĩnh mịch.

 

Thành Húc lập tức tỉnh táo, muốn đứng dậy, nhưng tôi lại vòng tay giữ lấy anh.

 

Chân tôi quấn quanh eo anh ta, giọng thờ ơ đáp:

 

“Ngủ chứ còn gì nữa. Muộn rồi, còn làm gì được nữa.”

 

“Nhớ anh à?”

 

“Tôi chỉ thấy buồn chán thôi.”

 

“Thành Húc không có ở đó sao?”

 

Nghe đến tên mình, sống lưng Thành Húc lập tức cứng đờ.

 

Tôi thấy buồn cười, bật cười thành tiếng.

 

“Có mà, đang ở đây.”
Tôi chọc tay vào ngực anh ta — cứng như khúc gỗ.

 

“Chán chết đi được.”

 

“Húc tính cách điềm đạm, để cậu ta ở bên em, anh mới yên tâm.”

 

Nói dăm ba câu, Hứa Ôn Thanh cúp máy.

 

Tôi lại vòng tay qua cổ Thành Húc, mỉm cười:

 

“Nghe chưa, chủ anh bảo anh chăm sóc tôi đấy. Giờ thì, anh định chăm tôi kiểu gì đây?”

 

Lần này Thành Húc không đáp. Anh mặt lạnh như tiền, bế tôi đặt lại lên ghế sofa.

 

“Muộn rồi, cô nên nghỉ ngơi đi.”

 

Nói xong, anh quay người bước đi, gần như là trốn chạy.

 

Tôi “chậc” một tiếng.

 

Lại để anh ta chạy mất rồi.

 

2

 

Tôi từng là bảo vật trong lòng Hứa Ôn Thanh.

 

Anh ta theo đuổi tôi hai năm trời, sẵn sàng buông bỏ hết những góc cạnh ngạo mạn chỉ để lấy lòng tôi.

 

Hôm anh tỏ tình, pháo hoa nở đầy bầu trời, rực rỡ cả Bắc Thành, khiến không biết bao cô gái ganh tị đỏ mắt.

 

Hứa Ôn Thanh nói, anh sẽ dành trọn cả trái tim cho tôi.

 

Yêu nhau ba năm, anh thực sự làm được.

 

Tận tâm tận lực, cưng chiều tôi đến tận mây xanh.

 

Ai cũng nói, gã đào hoa ấy cuối cùng cũng vì tôi mà dừng chân. Ngay cả tôi, cũng đã tin điều đó.

 

Cho đến khi tôi biết — anh ta cho tôi tình yêu, nhưng lại dành thể xác cho cả tá người đàn bà khác.

 

Lần đầu tiên tôi phát hiện, là một năm trước, khi tôi nhận được tin nhắn nặc danh.

 

Trong đó là ảnh anh ta hôn một cô gái trẻ.

 

Vừa nhìn thấy, tôi nôn không ra hơi, trời đất quay cuồng.

 

Đợi anh ta về, tôi lập tức đòi chia tay.

 

“Ngốc quá, ảnh đó là AI ghép đấy em cũng tin à?”
Hứa Ôn Thanh ôm tôi vào lòng, vỗ lưng dỗ dành.

 

“Em biết địa vị của anh rồi đấy, đối thủ cạnh tranh nhiều như kiến. Ai cũng biết em là điểm yếu của anh, chỉ muốn dùng em để khiến anh đau khổ.

 

“Lai Lai, chẳng lẽ anh vẫn chưa làm đủ tốt để em có cảm giác an toàn sao?”

 

Tôi biết anh ta nói dối, âm thầm thuê người điều tra.

 

Nhưng chỉ cần nhắc đến cái tên Hứa Ôn Thanh, tất cả đều từ chối.

 

Cuối cùng cũng tìm được một người dám nhận việc, kết quả điều tra lại cho biết cô gái kia là du học sinh ở nước ngoài, mấy năm rồi chưa từng về nước.

 

“Không có khả năng cô ta dính dáng gì đến bạn trai chị đâu.”

 

Không có bất kỳ bằng chứng nào, tôi đành dừng lại.

 

Nhưng vài hôm sau, Hứa Ôn Thanh sắp xếp Thành Húc đến bên tôi.

 

Thành Húc là vệ sĩ riêng của anh ta — cao ráo, lạnh lùng, nghiêm túc, chẳng bao giờ cười với tôi lấy một lần.

 

Tôi không ưa anh ta, cũng chẳng muốn kè kè bên mình.

 

Phản đối với Hứa Ôn Thanh, anh ta chỉ cười nhạt:

 

“Thành Húc là con chó anh nuôi. Ngoan ngoãn, trung thành, bảo vệ chủ giỏi. Để nó bên em cho bớt buồn.
Với lại kẻ thù của anh không ít, có nó anh mới yên tâm.”

 

Lúc đó tôi vẫn tưởng, anh thực sự lo cho tôi.

 

Sau này tôi mới hiểu — anh đâu có bảo vệ tôi.

 

Anh chỉ muốn giám sát tôi.

 

Hứa Ôn Thanh sợ tôi lại thuê người điều tra anh lần nữa.
Sợ mấy ả đàn bà ngu ngốc bên ngoài dám xuất hiện trước mặt tôi mà gây chuyện.

 

3

 

Tối đó tôi đã uống thuốc ngủ.

 

Vậy mà nằm mãi trên giường, tôi vẫn không tài nào chợp mắt.

 

Kể từ sau vụ ảnh kia, tinh thần tôi bắt đầu có vấn đề.
Mất ngủ triền miên, hết đêm này qua đêm khác.

 

Hứa Ôn Thanh đã mời không biết bao nhiêu bác sĩ tâm lý, nhưng chẳng ai giúp được gì.

 

Thời gian đó, anh gác lại tất cả công việc, ngày nào cũng ở bên tôi.
Dắt tôi đi du lịch, cùng tôi xem phim, tối đến đọc truyện cho tôi nghe.

 

Chính giữa chuỗi ngày đó, anh cầu hôn tôi.

 

Đám cưới định vào năm nay.

 

Tôi cứ ngỡ mình đã bước ra khỏi ám ảnh quá khứ, nhưng càng gần ngày cưới, bệnh tình tôi càng nặng.

 

Phải uống thuốc ngủ mới chợp mắt được.

 

Có lẽ đã quen thuốc,nên một viên giờ chẳng còn tác dụng.

 

Tôi không dám tự ý tăng liều, cuối cùng đành buông xuôi luôn cả giấc ngủ.

 

Tôi bước xuống giường, định đi uống chút nước.

 

Xuống dưới nhà, không thấy Thành Húc đâu.

 

Đèn nhà vệ sinh sáng.

 

Bên trong truyền ra tiếng nước chảy.

 

Tầng hai là phòng tôi với Hứa Ôn Thanh.

 

Lúc anh không về, lo cho sự an toàn của tôi, anh thường bảo Thành Húc ngủ lại.

 

Anh ta không hay nói, có mặt trong nhà cũng lặng lẽ như mèo.

 

Lâu dần, tôi cũng quen với sự hiện diện ấy.

 

Đang nghĩ ngợi, màn hình điện thoại của Thành Húc đặt trên bàn trà bỗng sáng lên.

 

Tôi vô thức liếc qua — cái tên “Hứa Ôn Thanh” hiện rõ rành rành.

 

Tôi hơi do dự, rồi bước lại gần cầm lên.

 

Điện thoại có khóa. Tôi không biết nhiều thông tin cá nhân của anh ta, không dễ mở ra.

 

Trước khi bỏ cuộc, tôi thử liều một lần — gõ ngày sinh của mình.

 

Màn hình mở ra.

 

Tôi chết lặng vài giây.

 

Và rồi tôi thấy:

 

Hứa Ôn Thanh: Hôm nay tình trạng của Lai Lai ổn không?
Lê Tĩnh hình như mang thai rồi, cậu xử lý giúp tôi vụ này.
Tối nay không về. Nếu Lai Lai có hỏi, cậu biết phải nói gì.

 

Dù đã lường trước, nhưng khi tận mắt nhìn thấy mấy dòng chữ đó, cả người tôi vẫn lạnh run.

 

Tiếng nước ngừng lại.

 

Tôi vội chỉnh tin nhắn lại trạng thái chưa đọc, đặt điện thoại về chỗ cũ.

 

Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra.

 

Anh ta bước ra với kiểu tóc húi cua, sống mũi cao thẳng, áo thun trắng đơn giản, gương mặt sắc lạnh, đẹp một cách sắc sảo.

 

Không ngờ lại thấy tôi ở phòng khách, trên mặt thoáng hiện chút ngơ ngác hiếm hoi.

 

Tôi lên tiếng trước:
“Tôi không ngủ được.”

 

Anh không đáp, vẫn nhìn tôi không rời mắt.

 

“Tôi muốn đọc sách, nhưng mắt đau. Anh đọc cho tôi nghe đi.”

 

Một lúc lâu sau, anh mới nói:
“Tôi đọc không hay.”

 

Tôi từng nghe Hứa Ôn Thanh kể — lúc nhỏ, Thành Húc gặp hỏa hoạn, bị khói làm hỏng cổ họng. Cha mẹ anh chết trong trận cháy đó.

 

Từ đó, anh rất ít nói.

 

Thực ra, giọng anh không khó nghe — chỉ là khàn đục, thô ráp như giấy nhám.

 

Tôi cong môi, ngón tay chạm nhẹ vào yết hầu anh.

 

“Trùng hợp ghê. Tôi lại thích nghe mấy giọng khàn như thế.”

 

Dưới ánh đèn mờ, anh ngồi nghiêm chỉnh trên đầu giường tôi, ôm quyển sách, thẳng lưng như học sinh tiểu học.

 

Anh đọc:

 

“Erich Fromm từng nói: ‘Nỗi sợ cô đơn, ham muốn chinh phục hay bị chinh phục, sự phù phiếm, mong muốn làm tổn thương, thậm chí phá hủy… đều có thể kích thích ham muốn, giống như tình yêu cũng có thể.’”

 

Tôi dựa vào vai anh, cố tình hỏi:

 

“Anh thấy đúng không? Mấy người đàn ông các anh rốt cuộc vì cô đơn, vì thích chinh phục, hay chỉ đơn giản là phù phiếm mà phạm giới?”

 

Mỗi từ tôi nói ra, tôi đều dán mắt vào biểu cảm của anh.

 

Giống như loài báo đang rình mồi. Chỉ cần con mồi cựa quậy, tôi sẽ lao đến ngay.

 

Nhưng Thành Húc chỉ nhẹ nhàng đẩy tôi ra khỏi người anh, giọng đều đều:

 

“Không phải ai cũng là nô lệ của dục vọng.”

 

“Muộn rồi. Tôi không nên ở trong phòng cô thêm nữa.”

 

Nói rồi, anh đặt sách xuống, đứng dậy bỏ đi.

 

Tôi không ngăn lại, chỉ thờ ơ nằm xuống, nhắm mắt:

 

“Lần thứ hai rồi đấy.”

Loading...