Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Phản Chủ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Anh khựng chân.

 

Tôi vẫn nhắm mắt, giọng hờ hững vang lên:

 

“Nếu còn từ chối thêm lần nữa, tôi sẽ đi tìm người khác.”

 

4

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, điện thoại tôi đầy tin nhắn.

 

【Chị ơi, tổng giám đốc Hứa tối qua làm ba lần liền, anh ấy với chị cũng mãnh liệt như thế à?】
【Bên dưới đau quá, chị thường dưỡng thế nào vậy?】
【Không trả lời à, chị giận rồi sao?】

 

Tôi nhìn màn hình vài giây, rồi bỗng nhận ra:
Khi trải qua quá nhiều, trái tim con người thật sự sẽ trơ lì đi.

 

Tôi thở ra một hơi, chậm rãi nhắn lại:

 

【Tôi không tin. Trừ khi cho tôi xem.】

 

Bên kia không trả lời nữa.

 

Chán rồi, tôi vứt điện thoại qua một bên, đứng dậy.

 

Trong phòng ăn, Thành Húc đã chuẩn bị bữa sáng. Anh lại mặc bộ vest đen quen thuộc như mọi khi.

 

Tôi vẫn mặc váy ngủ hai dây, lỏng lẻo tùy ý, tà váy chỉ vừa đủ che qua mông.

 

Anh chỉ liếc tôi một cái, rồi lập tức dời mắt, quay người bước đến tủ giày.

 

Khi quay lại, anh cầm theo đôi dép, quỳ một gối xuống cạnh tôi, đeo vào chân tôi.

 

Tôi chống tay lên vai anh, lơ đãng hỏi:

 

“Hứa Ôn Thanh chưa về à. Anh có biết anh ta đi đâu không?”

 

Cơ thể anh hơi khựng lại, rồi trả lời:
“Không biết.”

 

Quả là trung thành.

 

Tôi khẽ “ồ” một tiếng, không hỏi thêm nữa.

 

Thấy tôi không phản ứng gì, anh như thở phào nhẹ nhõm.

 

“Hôm nay tôi đi thử váy cưới, anh đưa tôi đi nhé?”

 

Anh gật đầu.

 

Trên xe, tôi vẫn ngồi ghế sau.

 

Anh lái, lưng thẳng như cây sào.

 

Con người này lúc nào cũng vậy — cứng nhắc, nghiêm túc, không để lộ cảm xúc.

 

Chỉ khi tôi cố tình quyến rũ, mới thấy anh dao động đôi chút.

 

Đang nghĩ thì điện thoại tôi rung lên hai cái.

 

Lại là số lạ ban nãy.

 

Lần này là ảnh.

 

Một tấm giường lộn xộn, giữa là người đàn ông đang ngủ, xung quanh còn vương mấy chiếc bao cao su.

 

【Giờ thì tin chưa?】

 

Tôi nhắn lại nhanh như chớp:

 

【Tin rồi. Nhớ đi khám định kỳ.】

 

Phía kia phản hồi ngay:

 

【Ý chị là gì?
Anh ấy thật sự có bệnh sao?
Trả lời đi!】

 

Tôi nhếch môi, kéo nhẹ tin nhắn, nhấn “chặn”.

 

Cái loại “dưa chuột thối” ấy mà còn khoe khoang được à?

 

Để cô ta tự đoán tiếp đi.

 

5

 

Hứa Ôn Thanh đã đợi sẵn ở tiệm áo cưới.

 

Anh ta vắt chân ngồi, dáng vẻ vẫn là quý ông lịch thiệp, nho nhã như xưa.

 

Không thể phủ nhận, vẻ ngoài của Hứa Ôn Thanh thật sự rất biết mê hoặc người khác.

 

Xuất thân hào môn, khí chất tự nhiên cao quý.
Ai mà ngờ được, sau vẻ ngoài ôn hòa ấy lại là một con người đầy sở thích bẩn thỉu và đê tiện.

 

Thấy tôi đến, anh ta nắm tay tôi, giọng thân mật:

 

“Đêm qua ngủ ngon không?”

 

Tôi tránh né bờ môi đang định áp tới, nhắc nhở:
“Có người đó.”

 

Ánh mắt anh ta lướt qua Thành Húc phía sau, nụ cười càng thêm sâu:

 

“Thẹn thùng hả?”

 

Tôi không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.

 

Anh ta véo mũi tôi, cúi giọng cười khẽ:
“Được rồi, vậy về nhà hẵng hôn.”

 

Hứa Ôn Thanh chưa từng ép buộc tôi làm điều gì.

 

Trong mắt anh ta, tôi luôn là một cô gái ngoan ngoãn, biết điều.

 

Tôi từng nghĩ, anh ta thích tôi chính vì điều đó — cho đến ngày tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa anh ta và Thành Húc.

 

“Tôi thật sự yêu Lai Lai, nhưng đàn ông mà… ai chẳng có chút bản năng thấp hèn.
Cô ấy ngoan quá, không thoả mãn được nhu cầu của tôi.”

 

“Vậy cậu không sợ cô ấy phát hiện sao?”

 

“Thế nên mới để cậu bên cạnh cô ấy. Lai Lai dễ lừa mà. Cậu trông chừng cô ấy, tôi mới yên tâm.”

 

Nhưng anh ta không biết, gái ngoan cũng có lúc nổi loạn.

 

Và lần này, tôi định đốt trụi cái “hậu viện” mà anh ta dày công giữ sạch.

 

Để tiện cho việc “thử váy cưới”, Hứa Ôn Thanh đã bao trọn cả studio, dẹp sạch toàn bộ nhân viên không liên quan.

 

Tôi thay bộ váy cưới đặt may riêng giá cả trăm triệu — chính tay anh ta chọn, bước về phía phòng thử.

 

Nhưng khi mở cửa, trong phòng chỉ có một người — Thành Húc.

 

Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên.
Trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy sự kinh ngạc lướt qua trong mắt anh.

 

Tôi hài lòng với ánh mắt đó, hỏi:

 

“Tôi đẹp không?”

 

Anh không dám nhìn thẳng vào tôi:
“Tổng giám đốc vừa ra ngoài nghe điện thoại rồi.”

 

Tôi chẳng bận tâm Hứa Ôn Thanh đi đâu, chỉ hỏi lại:
“Vậy... tôi có đẹp không?”

 

“Để tôi ra ngoài xem thử tổng giám đốc khi nào quay lại.”

 

Anh xoay người, định chạy.

 

Tôi giơ tay tóm lấy cổ áo anh.

 

Chỉ hơi dùng sức, thân hình cao lớn bị tôi kéo xuống ngang tầm mắt.

 

“Tên đó nói anh là chó, anh thật sự coi anh ta là chủ à?”

 

“Tôi hỏi lần cuối, tôi mặc váy cưới như này có đẹp không?”

 

Trong mắt anh, phản chiếu chính là tôi 
Đầu đội khăn voan, váy trắng rực rỡ, đá pha lê lấp lánh trên trán như đang nhảy múa trong ánh mắt anh.

 

Tôi cứ tưởng anh sẽ lại chọn im lặng.

 

Nhưng lần này, anh lên tiếng:

 

“Đẹp.”

 

Rồi lại nói tiếp:

 

“Rất đẹp.”

 

Tôi cười nhẹ:
“Giỏi, có thành thật thì mới có thưởng.”

 

Nói xong, tôi kiễng chân, trực tiếp hôn lên môi anh.

 

Thành Húc toàn thân khẽ run. Có lẽ là phản xạ, anh lại càng hôn sâu hơn — nụ hôn đầy cấm kỵ giữa một căn phòng không người.

 

Tôi mặc váy cưới do vị hôn phu chọn, nhưng lại hôn chính vệ sĩ thân tín nhất của anh ta.

 

Cảm giác đó... thật khốn kiếp mà kích thích.

 

Giữa lúc hai chúng tôi còn đang say mê, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

 

Thành Húc như tỉnh mộng, vội buông tôi ra, lui hai bước, trông như con thú bị hoảng sợ.

 

Tôi bật cười trước dáng vẻ đó.

 

Ngay sau đó, cửa phòng bật mở.

 

Hứa Ôn Thanh quay lại.

 

“Bảo bối, anh không ở lại với em được rồi. Công ty có việc gấp, anh phải về xử lý.”

 

Anh ta vội vã.

 

Tôi — lớp trang điểm nhòe nhoẹt, son môi đã trôi.
Còn cổ áo Thành Húc... vương rõ dấu vết từ môi tôi.

 

Rối ren là vậy, mà Hứa Ôn Thanh chẳng nhận ra điều gì.

 

“Tình hình gấp vậy sao?”

 

Tôi hờn dỗi:
“Gần đây anh bận lắm nhỉ?”

 

Điện thoại anh lại rung.
Tôi lướt nhìn — trên màn hình thoáng qua một chữ “Lê”.

 

Hứa Ôn Thanh nhanh chóng từ chối cuộc gọi, thoáng lạnh mặt, rồi dịu dàng nói:
“Anh thật sự có việc. Anh để Thành Húc ở lại với em nhé.”

 

Anh đi rồi.

 

Tôi quay sang nhìn Thành Húc.

 

Anh vẫn đứng cách tôi như xa tám trăm cây số, cúi đầu, trông chẳng khác gì một đứa trẻ làm sai chuyện.

 

“Tới đây.”

 

Anh đứng im.

 

Cứ như thể tôi là một yêu quái sẽ ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.

 

Nhưng anh không biết…

 

Chính vì cái kiểu né tránh ấy, lại càng khiến tôi muốn “ăn hiếp” anh ta hơn nữa.

 

6

 

Đúng vậy.

 

Tôi cố ý quyến rũ Thành Húc.
Chỉ vì trả thù. Anh ta là tay chân thân tín nhất của Hứa Ôn Thanh — luôn là người giúp anh ta dối gạt tôi.

 

Nếu đã như thế, tôi cũng muốn xem thử anh ta trung thành đến đâu.

 

Chỉ là… sau cái hôn hôm ấy, hình như Thành Húc bị tôi dọa thật rồi.

 

Suốt mấy hôm liền anh ta cố tình tránh mặt.

 

Tôi muốn “ra chiêu” cũng không có đất dụng võ, kế hoạch cám dỗ cứ thế đình trệ.

 

Nhưng gần đây lại có tin vui — Hứa Ôn Thanh bị một cô gái tên Lê Tĩnh bám chặt.

 

Khác với những người trước chỉ chơi bời, cô gái này có vẻ là thật lòng.

 

Cô ta muốn sinh đứa bé, quyết giữ lại cái thai, thậm chí từng hai lần định tự sát để gây áp lực.

 

Với người như Hứa Ôn Thanh, chút chuyện như thế chưa đủ làm anh ta sợ.

 

Nhưng xui xẻo thay, công ty của anh ta gần đây lại xảy ra vấn đề.

 

Có người nội bộ phản bội, khiến anh ta mất liền mấy dự án lớn.

 

Tình hình nghiêm trọng đến mức Thành Húc cũng bị gọi về công ty.

 

Ngay cả trong ban giám đốc cũng có người lên tiếng chê trách.

 

Giữa thời điểm như vậy, nếu tin xấu rò rỉ làm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, e rằng vị trí anh ta cũng khó giữ nổi.

 

Vài hôm sau, cuối cùng Hứa Ôn Thanh cũng gọi cho tôi, hẹn gặp ở một câu lạc bộ tư nhân ở ngoại thành.

 

Đây là nơi chúng tôi từng hay hẹn hò — yên tĩnh, kín đáo.

 

Người tới đón tôi vẫn là Thành Húc.

 

Lâu rồi không gặp, tóc anh đã cắt ngắn hơn một chút, làm lộ rõ phần xương hàm cứng cáp.

Loading...