Phù Nhân Dao
Chương 9
22.
Trong điện ăn uống linh đình, tiếng sao trúc không ngừng bên tai.
Vũ cơ dẫn đầu vẻ mặt tuyệt sắc, một hương thơm kỳ lạ tỏa ra từ tay áo của nàng ấy. Như là thảo dược, lại như hương huân, ngửi vào khiến tâm tình sảng khoái, bất giác mà say.
Vũ khúc kết thúc, vũ cơ vén khăn che mặt xuống, cung chúc Hoàng thượng cùng Hoàng hậu vạn thọ vô cương.
Mọi người lúc này mới chú ý tới, vũ cơ này lại có bảy phần tương tự với Hoàng hậu!
“Ôn Thiến Tuyết là gì của ngươi?”
Lời này nói ra, Hoàng hậu có chút thất thố. Vũ cơ cũng không luống cuống, nói với Hoàng hậu: “Nô tỳ năm đó bị ngã hỏng đầu óc, không nhớ chuyện trước kia, chỉ nhớ mình là người Kiềm Dương, tên là Thái Vi.”
Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, một con cá lọt lưới mất trí nhớ, trời xui đất khiến cho bà ta đụng phải. Tìm một cơ hội giet là được.
“Ngươi nhảy rất tốt, thưởng!”
Đúng lúc này, Hoàng thượng lên tiếng: “Nữ tử này đã có duyên với nàng, vậy giữ lại bên cạnh nàng làm bạn đi.”
Hoàng hậu sửng sốt. Này đâu phải laf muốn giữ lại cho bà ta bầu bạn, này là Hoàng thượng nổi lên sắc tâm với nữ tử kia, tìm một cái cớ để đưa nàng vào cung.
Trong lòng bà ta có chút khó chịu. Bà ta đã sớm cảm nhận được lòng Hoàng thượng đối với mình không như trước kia.
Bằng không bà ta cũng sẽ không sốt ruột để Ôn Diệu Ý nhập chủ Đông cung, kéo dài vinh quang của Ôn thị.
Nhưng trước mặt bà ta nạp người mới vào cung, vẫn là lần đầu tiên. Tề Thái Vi cũng không lui ra, thuận thế đứng ở bên cạnh Hoàng hậu.
Ca múa lại vang lên, ta mắt thấy thời cơ sắp tới. Trong lúc lơ đãng ôm bụng, nhíu mày.
Trầm Trúc cảm nhận được sự khó chịu của ta, hỏi ta muốn ra ngoài hít thở không khí không. Ta gật đầu, thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ rời đi.
Ôn Diệu Ý thấy ta đi ra ngoài, mỉm cười đắc thắng. Nàng ta và Trần ma ma liếc mắt một cái, cũng lặng lẽ lui ra ngoài.
Ra khỏi cung điện, tiếng sáo trúc dần dần nhỏ lại. Ta đỡ Trầm Trúc lắc lắc: “Bổn cung nóng quá, bụng đau quá.”
Trầm Trúc sốt ruột nói: “Nương nương cố gắng một chút nhé, nô tỳ đỡ người đến sương phòng gần đây nghỉ ngơi, sau đó sẽ mời thái y đến.”
Trầm Trúc đỡ ta nằm trên giường, đắp chăn: “Nương nương đợi một lát, nô tỳ đi gọi thái y ngay.”
Tiếng bước chân dần dần đi xa, chỉ chốc lát sau, két một tiếng cửa phòng khép lại. Ta mơ mơ màng màng, cố sức mở to mắt: “Trầm Trúc, thái y đến chưa?”
Có một giọng nói đáng khinh từ trên đỉnh đầu truyền đến.
“Tiểu mỹ nhân, ca ca chính là thái y, giờ ca ca sẽ dùng cây châm này chữa trị cho nàng…”
23.
Trong điện Trần ma ma lo lắng chờ đợi. Bà ta vốn bàn luận với Ôn Diệu Ý cùng đi, kẻ xướng người họa.
Nhưng Ôn Diệu Ý nhất định phải tận mắt nhìn thấy Thôi thị bị Hầu Tam lăng nhục, mới có thể giải mối hận trong lòng nàng ta.
Trần ma ma biết Ôn Diệu Ý ghen tị Thôi thị đoạt vị trí Thái tử phi, trong lòng có chấp niệm. Cuối cùng thương nghị hồi lâu, mới để thị nữ Tiểu Đào của Ôn Diệu Ý bẩm báo.
Trần ma ma có chút nghi ngờ. Thị nữ không quen những việc này, khó thành đại sự. Nhưng Ôn Diệu Ý nói: “Tiểu Đào là con nhà, tính mạng cả nhà già trẻ đều ở trong tay ta, cho dù ta bắt nàng tự sát trước mặt mọi người, nàng cũng không dám không theo.”
Trần ma ma bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đáp ứng. Trần ma ma chờ trái chờ phải, nhưng không thấy Ôn Diệu Ý trở về.
Khi Hoàng hậu lại nhìn về phía Trần ma ma, Trần ma ma lại mất bình tĩnh. Bà ta đang muốn tiến lên bẩm báo, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy thị nữ Tiểu Đào của Ôn Diệu Ý chạy tới.
“Không tốt, không tốt, Thái tử phi nương nương nàng… Nàng…”
“Thái tử phi nương nương đang tư thông với nam nhân khác!”
Tiểu Đào thở không ra hơi, Hoàng hậu đã sốt ruột không nhịn được, vụt một cái đứng lên: “Tiện tỳ lớn mật dám hồ ngôn loạn ngữ, vu hãm Thái tử phi, người đâu, kéo tiện tỳ này xuống đ ánh chet.”
Tiểu Đào sốt ruột dập đầu, khóc rống lên: “Những gì nô tỳ nói là thật, vừa rồi nô tỳ bưng rượu đi ngang qua sương phòng, nghe được giọng Thái tử phi dồn dập, trong miệng còn nói một ít…… lời khó nghe xấu hổ.”
Xảy ra chuyện như thế, yến hội cũng không thể tiếp tục nữa. Hoàng thượng và Hoàng hậu, còn có Thái tử cùng các đại thần thế phụ vội vàng tiến về phía sương phòng.
Khung cảnh kích thích như vậy, bọn họ cũng không muốn bỏ lỡ. Đi tới trước một mái hiên, Tiểu Đào chỉ tay: “Hồi bẩm các chủ tử, đây là nơi Thái tử phi tư thông.”
Mọi người im lặng không lên tiếng, đều thả chậm bước chân, từ từ tới gần. Càng tới gần sương phòng, âm thanh khiến người ta mặt đỏ tới mang tai lại càng rõ ràng.
Tiếng thở dốc của nữ tử càng lúc càng lớn, trong miệng còn la lên: “Nhanh… nhanh hơn chút nữa…”
“Đưa cho ta, Thần ca ca, ta muốn…”
Âm thanh ai oán, như than thở lại rất quyến rũ. Hấu hết mọi người đều đã trải qua thế sự, đương nhiên hiểu được âm thanh này là đang xảy ra chuyện gì.
Nghe được những lời này, sắc mặt Đặng Ngọc Thần đã tái mét. Cả người âm trầm đến đáng sợ.
Hoàng hậu không giận mà cười, nói với Thôi đại nhân trong đám người: “Thôi Hữu Đạo, ngươi nuôi dạy nữ nhi thật tốt!”
Thôi đại nhân lúc này sợ hãi quỳ xuống đất: “Sự tình chưa định, Hoàng hậu nương nương sao có thể tin lời một phía? Phù Nhân được lão thần tự mình dạy dỗ, phẩm tính và đức hạnh thế gia rõ như ban ngày, sao có thể làm chuyện dâm loạn như thế.”
Hoàng hậu cười lạnh: “Ta thấy ngươi chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, chuyện hôm nay, bổn cung chắc chắn nghiêm trị không tha, chấn chỉnh lại hành vi của các thế gia.”
Những thế gia này ngoài mặt tôn kính bà ta, nhưng sau lưng căn bản là khinh thường bà ta. Năm đó không phải bà ta chưa từng có ý định đưa Ôn thị đến kinh thành.
Nhưng những thế gia đại tộc này lại cực lực phản đối. Còn mỹ kỳ danh viết Ôn thị nhất mạch đời đời ở Kiềm Dương, tùy tiện đưa bọn họ đến kinh thành, có thể sẽ không thích ứng được với khí hậu ở đây.
Thật là một lý do lố bịch. Càng buồn cười chính là, Hoàng Thượng lại đồng ý.
Hắn thiên vị những thế gia này, cho rằng bọn họ đều là cánh tay phải của hắn. Bà ta nổi giận, làm khó dễ ông ấy.
Trước kia dù bà ta tính tình nhỏ nhen, chuyện khó khăn hơn nữa Hoàng thượng cũng chưa từng từ chối. Nhưng lúc này đây, mặc cho bà ta lăn lộn khắp giường, Hoàng thượng cũng bất vi sở động.
“Ngươi không cho trẫm tuyển tú, trẫm theo ngươi; ngươi không cho những nữ nhân kia sinh hài tử cho trẫm, trẫm cũng theo ngươi. Nhưng chuyện này, liên quan đến giang sơn xã tắc, chớ để trẫm khó xử, được không?”
Trong mắt Hoàng hậu hiện lên một tia tàn nhẫn.
Bổn cung lần này xem thế gia các ngươi làm sao ngẩng đầu lên được! Cửa bị thái giám phá ra, Hoàng hậu quát to một tiếng: “Kéo hai tên gian phu dâm phụ này xuống cho ta!”
Màn giường che một nửa, âm thanh động tình của nữ tử không hề giảm.
“Cầu xin chàng, tha cho ta… Thái tử ca ca… Ta muốn…”
Màn che bị kéo mạnh ra, Đặng Ngọc Thần nhịn không được tiến lên giơ nắm đấm lên, chuẩn bị tự mình giáo huấn đôi gian phu dâm phụ này.
Nhưng thứ đập vào mắt, lại làm cho hắn sững sờ tại chỗ. Chỉ thấy trên giường chỉ có một cơ thể trần trụi của nữ tử, vặn vẹo như một con rắn.
Cánh tay nữ tử xuyên vào vạt áo nhanh chóng run rẩy, thứ trên tay kia lại to bằng cánh tay trẻ con.
Đôi mắt nữ tử kia quyến rũ như tơ, trên mặt ửng hồng, híp mắt nhìn về phía Đặng Ngọc Thần.
“Thái tử ca ca, chàng tới rồi, mau, mau giúp Diệu nhi, Diệu nhi khó chịu…”
“Thái tử ca ca, sao chàng không cần Diệu nhi, chàng có biết Diệu nhi cô đơn như thế nào không?”
“Mau… mau giúp muội… cầu xin chàng, hức hức hức….”
Đây không phải là Thái tử phi gì cả.
Nữ tử đang khóc lóc cầu xin này, rõ ràng là cháu gái của Hoàng hậu, Ôn Diệu Ý!
24.
Ôn Diệu Ý nhìn thấy mọi người tới, càng ra sức hưng phấn. Trong giây lát đã lên tới tận mây xanh, hắng giọng kêu to vài câu rồi ngất đi.
“Đây…… Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đúng vậy, không phải nói là Thái tử phi sao?”
Hoàng thượng giữ bình tĩnh, lạnh giọng hỏi: “Hoàng hậu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Không, không phải như vậy, chắc chắn có ẩn tình khác, Diệu Nhi là tiểu thư khuê các, sao có thể làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy được?
Hoàng hậu lớn tiếng chỉ vào Tiểu Đào: “Bổn cung hỏi ngươi, có phải chính mắt ngươi thấy Thái tử phi tư thông với nam nhân khác hay không? Ngươi khai thật đi.”
Tiểu Đào sợ tới mức run rẩy. Nàng chỉ nghe theo theo sự phân phó của Ôn Diệu Ý mà làm việc, nếu không nàng làm sao dám vu oan Thái tử phi.
Nhưng vừa nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình còn ở trên tay Ôn Diệu Ý, cắn răng nói: “Nô…… Nô tỳ…… Nhìn thấy Thái tử phi vào sương phòng, chỉ chốc lát đã nghe được âm thanh cùng tiếng thở dốc của nam nhân.”
Thôi đại nhân vừa mới bị Hoàng hậu chế nhạo, lập tức đứng ở phía sau Hoàng thượng.
“Nói xấu cung phi chính là đại tội, theo luật tru di cửu tộc. Ngươi hãy suy nghĩ kĩ đi, người nhà của ngươi có thể gánh hậu quả mà ngươi gây ra không?”
Tiểu Đào ngồi phịch dưới đất, nước mắt nước mũi không ngừng chảy. Nàng biết tính mạng này của mình đã không giữ được, chỉ hy vọng người nọ có thể nói được làm được, giúp cả nhà nàng già trẻ thoát khỏi sự khống chế của Ôn thị
.
“Thái tử phi, thật sự xin lỗi người!”
Không đợi mọi người phản ứng, Tiểu Đào đã c ắn lưỡi t ự s át. Tuy rằng chỉ có một câu ngắn gọn, nhưng đã lập tức phá vỡ lời Tiểu Đào nói lúc trước.
Hoàng hậu vội la lên: “Hoàng thượng, nhất định là Tiểu Đào bị Thôi Phù Nhân sai khiến đến hãm hại Diệu nhi, Thôi Phù Nhân đến bây giờ không thấy bóng dáng, nhất định là trốn đi khắc phục hậu quả!”
“Những thế gia này giả dối như vậy, Thôi Phù Nhân nhất định là không quen nhìn bổn cung đối tốt với Diệu nhi, cho nên mới nhất quyết hãm hại Diệu nhi.”
Những lời này, gần như mắng tất cả mọi người có mặt ở đây. Sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, Thôi phu nhân thấy Hoàng hậu nói xấu nữ nhi của mình như thế, lại tức giận nói: “Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương của tất cả nữ tử, sao có thể không phân tốt xấu đã vội đổ tội cho người tốt như thế?”
Hoàng hậu chỉ vào Thôi phu nhân làm khó dễ: “Nếu Thôi Phù Nhân không làm những chuyện này, vậy tại sao nàng ta lại chậm chạp không xuất hiện?”
Trong lòng mọi người tuy rằng không đồng ý Hoàng hậu hắt nước bẩn cho Thái tử phi. Nhưng vấn đề là, thời gian trôi qua lâu như vậy, Thái tử phi rốt cuộc ở đâu?
Hoàng đế cũng có chút nghi ngờ. Trong lúc mọi người giằng co, ngoài đám người bỗng nhiên truyền đến một câu: “Phụ hoàng, mẫu hậu, sao mọi người lại ở chỗ này?”
Mọi người xoay người nhìn thấy ta, vô thức nhường đường cho ta.
Ta không rõ nguyên do, còn cười giải thích: “Con dâu vừa mới uống rượu nên có hơi say, vì thế đã đến sương phòng ngủ một lát, lúc trở lại trong điện lại phát hiện tất cả mọi người không có ở đây.”
“Ở đây có chuyện gì náo nhiệt à?”
Ta cười quay đầu, giây tiếp theo đã thấy cả cơ thể trần trụi của Ôn Diệu Ý.
“Đây…… Đây…… Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Thôi Phù Nhân, ngươi còn dám giả bộ vô tội, là ngươi nhìn Diệu nhi không thuận mắt, vì nàng được sủng ái hơn ngươi, cho nên thừa dịp hôm nay nhiều người mắt tạp hãm hại nàng, có phải hay không?”
Hoàng hậu lớn tiếng chất vấn, không thấy một chút ôn nhu, hiền dịu của lúc trước.
Ta kinh ngạc nói: “Ôn muội muội từ khi đến kinh thành, dù là ăn uống sinh hoạt thường ngày, con dâu đều không dám qua loa, ngay cả quyền quàn gia cũng giao cho nàng… Chẳng lẽ con dâu làm còn chưa đủ tốt sao?”
“Con dâu biết mẫu hậu không thích thần con, nhưng cũng không thể nói xấu con như thế. Con từ nhỏ được gia tộc dạy dỗ, ngay cả một con kiến cũng không dám giẫm chet, làm sao có thể làm ra chuyện xấu xa như thế được?”
Trong đám người có vài thế phụ cũng nhìn không vừa mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Thái tử phi lúc ở khuê các nổi danh là người tốt, diện mạo lại thanh tú, sao đến trước mặt Hoàng hậu lại thành mũi không phải mũi, mắt không phải mắt rồi.”
“Cũng không sao, Ôn thị chỉ là một nữ lang không phẩm cấp không phong hào, là khách ở Đông cung mà thôi, lại còn lo liệu chuyện Đông cung. Ngày đó ta tận mắt nhìn thấy, Hoàng hậu nương nương chỉ dăm ba câu đã đoạt quyền quản gia của Thái tử phi.”
Hoàng hậu tức giận, giơ tay lên muốn t át ta.
“Tiện nhân xảo quyệ, nếu không phải ngươi, Diệu Nhi luôn ngoan ngoãn nghe lời sao có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế?”
“Đủ rồi!” Hoàng thượng giận dữ, một phát bắt lấy bàn tay của Hoàng hậu sắp hạ xuống.
Nhưng vào lúc này, Trầm Trúc bỗng nhiên quỳ xuống: “Nương nương, người chịu đựng như thế nhưng chỉ đổi lấy lại là sự nghi kỵ nặng hơn, hôm nay có phải bỏ cái mạng này, nô tỳ cũng phải nói rõ hết chân tướng.”