Quên Đi Em, Thành Toàn Cho Anh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:07:17
"Lộ Dao." Tiêu Duật ngoài cửa khẽ ho khan một cái: "Anh đến công ty , nếu em thấy khó chịu thì cứ nghỉ một ngày."
ủ rũ một tiếng, thật sự mặt mũi để gặp Tiêu Duật lúc .
Sau tuyệt đối uống rượu nữa.
Tới công ty, thấy đều cố nhịn .
chẳng còn mặt mũi nào để gặp ai.
" xem chỗ thi công." cầm túi, vội vã trốn chạy.
Cả ngày ở chỗ thi công, đến chiều, Tiêu Duật gọi điện đến.
"Em vẫn đang ở chỗ thi công ? Anh cũng tiện đường qua đây, cần đưa em về ?"
từ chối, nhưng cảm thấy lịch sự.
Lên xe, Tiêu Duật đưa cho một cốc sữa, nhẹ nhàng :
"Em đang ngại vì chuyện say rượu ?”
Anh luôn thể đoán chính xác đang nghĩ gì.
"Vâng, em thất lễ ." ngoài cửa sổ, uống sữa để giảm bớt lúng túng.
Tiêu Duật dừng xe chờ đèn đỏ, liếc .
"Lúc em say rượu thật sự khác, nhưng hề thất lễ, dễ thương."
ngạc nhiên .
Cận Nhũng cho uống rượu, luôn say rượu thì trở nên quá phấn khích, giống chút nào.
Chưa từng ai khen say rượu dễ thương cả.
"Anh đùa ." Tiêu Duật nhẹ: "Chỉ là, đừng đưa t.h.u.ố.c lá nữa, hút."
Đưa thuốc lá?
nhớ , lúc đó còn tâm sự mật với Tiêu Duật, dạy về những điều kiêng kỵ trong tình yêu.
Về thuốc lá... Ngày xưa, khi khách đến nhà, ba sẽ bảo đưa t.h.u.ố.c lá cho các chú bác, đều khen ngoan ngoãn dễ thương.
ôm mặt, than thở một tiếng, giờ thì thật sự còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
Tiêu Duật nhẹ nhàng nở nụ .
"Thật sự , em đừng phiền lòng nhiều.”
7.
Tiếp tục nhận hai đơn hàng, bận rộn đến mức quên mất chuyện hôm .
Tiêu Duật cũng thường xuyên tăng ca, lúc về, vẫn còn việc trong văn phòng.
than thở với Giai Giai, là một cuồng công việc.
"Đây là Tiêu Duật đấy, Lộ Dao, chỉ thấy là một cuồng công việc thôi ?"
ăn sandwich năng rõ: "Vậy tớ nên thấy gì ?"
"Nhìn sức hút nam tính của chứ. Lộ Dao, khiến Nguyễn Mai tức điên lên ? Nếu khiến Tiêu Duật xiêu lòng, là đè mặt Nguyễn Mai chà xuống đường đấy.”
suýt nữa c.h.ế.t vì nghẹn sandwich.
"Tiêu Duật giúp tớ như thế, nếu tớ dùng như công cụ, lương tâm tớ sẽ đau lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quen-di-em-thanh-toan-cho-anh/chuong-5.html.]
Giai Giai bảo thủ, cô còn lệnh cho biến Tiêu Duật trở thành em rể của cô .
"Có gõ cửa, lát nha." cúp điện thoại, mở cửa sững : “Dì ạ, dì tới đây.”
Là của Cận Nhũng.
"Dao Dao, dì lâu lắm gặp con, hôm nay là cuối tuần, nghĩ con sẽ ở nhà nên mới mời mà tới.”
Bà mang theo nhiều đồ ăn nấu sẵn, xếp thành hàng bàn.
"Có món con thích ăn đấy, con để tủ lạnh, hâm nóng lên là ăn ."
Bà xong, thấy cái sandwich ăn dở thì nhíu mày .
"Món dinh dưỡng gì, con gầy như thế , ăn món bổ hơn chứ."
cảm thấy hổ, im tại chỗ, nhắc bà : "Dì , con và Cận Nhũng chia tay ."
Mặt bà lập tức tối sầm : “Dì . Là nó đúng, con đừng nó lung tung."
Bà kéo xuống.
"Nó tai nạn, thực sự mất trí nhớ, quên gần như năm, sáu năm ký ức, ngay cả nhà mới của dì ở nó cũng nhớ."
nhíu mày phản bác, vì Cận Nhũng chỉ quên mỗi .
"Nó đến công ty, là nhờ đồng nghiệp gửi định vị, đến đó nó quen ."
Bà lải nhải một lúc lâu: "Cái đứa Nguyễn Mai , dì vốn mắt . Con đừng vội, đợi nó hồi phục ký ức, chắc chắn sẽ với con."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Quay ? lắc đầu: "Dù nhớ , con và cũng thể ."
"Dì mà, nó tổn thương con, con chờ chút, dì trả thù giúp con.” Bà gọi điện cho Tiêu Duật, mắng một trận: "Cho mày hai mươi phút, lập tức lăn qua đây ngay."
Bà nhanh, kịp ngăn .
nghĩ Cận Nhũng sẽ đến, nhưng đến thật, còn nhanh.
Từ chúng đánh đến giờ nửa tháng trôi qua, gầy một chút, mặc áo thun trắng và quần jean, lạnh lùng ở cửa.
"Còn xin Dao Dao ." Bà kéo Cận Nhũng , bắt xin .
Cận Nhũng lặng lẽ , gì.
"Dì , chuyện qua , con cần xin ."
"Mau ." Bà quát.
"Xin ." Cận Nhũng đột ngột lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, mang theo một chút cảm xúc khó phân biệt.
Anh là dễ ép buộc, vì khi lời xin , thực sự ngạc nhiên.
Căn phòng chìm trong im lặng, lúc hồn, Cận Nhũng từ lúc nào.
"Anh cũng thôi." mở cửa: “Với tiện với dì , chúng chia tay , nhờ dì đừng phí tâm với nữa.”
cúi đầu .
Anh cửa, ánh mắt dừng bức tranh treo tường.
Là một bức tranh vẽ, vẽ .
Ngày hôm đó là sinh nhật của , chúng dạo ngoài trời, giữa cánh đồng lúa vàng xa xăm, phong cảnh và chìm trong khung cảnh đó mê hoặc, nhất thời nổi hứng, nên mượn dụng cụ của một học sinh đang vẽ thực vật, và vẽ bức tranh .
Bức tranh vẫn treo ở đây, đến mức sớm để ý đến sự tồn tại của nó..
"Quên vứt ." định xuống gỡ nó xuống, nhưng một bàn tay lướt qua mặt , lấy xuống .