Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Siêu Năng Lực Của Tôi Có Chút Kỳ Lạ~ - 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Những nhà hảo tâm đã quyên góp cho Trần Dương trước đó, sau khi nhìn thấy tin đồn thất thiệt, đã vô cùng tức giận, lên tiếng chất vấn và chỉ trích.


Vài người chúng tôi cố gắng giải thích dưới bình luận.


Bình luận: [Không phải không tôn trọng anh hùng cứu hỏa, nhưng nhà nước đã cấp tiền trợ cấp tử vong cho bạn, bạn lại đi tiêu xài hoang phí, rồi quay ra trước mặt cư dân mạng giả vờ đáng thương, thật vô đạo đức!]


Tôi: [Xe là Chính phủ cử đến đón đưa họ tham dự lễ tưởng niệm, đừng thấy gì tin nấy được không?]


Trả lời: [Thế còn nhà thì sao? Sao không bán nhà để chữa bệnh?]


Tôi: [Mẹ Trần Dương sức khỏe không tốt, làm công việc vệ sinh ở đơn vị, lương một tháng chỉ có 200 tệ, bạn muốn mẹ con họ sau này phải ra đường sống à?]


Nhưng sao mà địch lại được số đông.


Tôi vừa giải thích một câu, lập tức có mười bình luận ác ý mới xuất hiện.


Cảm giác bất lực không thể giải thích rõ ràng bao trùm lấy tôi.


Cuộc tranh luận ngày càng gay gắt, dần dần chuyển thành bạo lực mạng.


Điện thoại của mẹ Trần Dương bị đủ loại cuộc gọi quấy rối và tin nhắn chửi bới chiếm lấy!


Những cư dân mạng đã quyên góp trước đó, lần lượt đòi hoàn tiền.


Điện thoại của mẹ Trần Dương bị các cuộc gọi và tin nhắn quấy rối làm cho chết máy,


Tôi đưa điện thoại của mình cho bà ấy, đăng nhập vào tài khoản nền tảng gây quỹ để đăng thông báo đính chính:


[Xin chào mọi người, tôi là mẹ của Trần Dương, cảm ơn những nhà hảo tâm đã quan tâm đến mẹ con chúng tôi, nhưng gần đây trên mạng có rất nhiều tin tức không đúng sự thật, tôi xin cam đoan tất cả số tiền quyên góp sẽ được dùng cho ca phẫu thuật và quá trình điều trị tiếp theo của con gái tôi, tôi có thể công khai hóa đơn, xin mọi người đừng nghe lời đồn bậy, hãy tin tưởng chúng tôi!]


Nhưng bài đăng đính chính nhanh chóng bị những lời chửi bới nhấn chìm:


[Sao không công khai địa chỉ bệnh viện, để người gần đó đến kiểm tra xem thật hay giả?]


[Đừng lên mạng giả vờ đáng thương nữa, không biết ở nhà các người đếm tiền vui vẻ thế nào đâu! Còn lợi dụng người chết, cút đi! Bây giờ nói gì cũng vô ích, tôi sẽ không tin một chữ nào nữa!]


[Đồ lừa đảo! Mau trả tiền lại đây! Số tiền này tôi thà ném cho ăn mày còn hơn là quyên góp cho các người!]


Mẹ Trần Dương không còn cách nào khác, để cư dân mạng tin rằng mình không phải lừa đảo, bà chỉ còn cách đồng ý hoàn tiền.


Chi phí điều trị lập tức hụt mất năm vạn.


Tất cả chúng tôi đều căng thẳng đến tê cả da đầu.


Bây giờ ngoài việc làm rõ tin đồn thất thiệt, xoa dịu cảm xúc của mẹ Trần Dương, còn phải giúp Trần Dương gom đủ năm vạn!


11


Một lúc sau, Giang Vũ Thần nhắn tin đến.


Anh trai hắn đang học ngành máy tính tại Học viện Kỹ thuật nghề nghiệp Ngũ Đạo Khẩu.


Thông qua việc kiểm tra và phân tích IP tài khoản "Kiếm khách vô tình", về cơ bản có thể xác định được một người.


"Ai vậy?"


"Vương Húc."


Tôi hơi sốc.


Vương Húc là học sinh thể thao của trường nghề bên cạnh, từng theo đuổi Trần Dương một cách rầm rộ.


Nhưng Trần Dương không muốn dính dáng đến một kẻ đầu tóc nhuộm xanh đỏ, toàn mùi thuốc lá rượu bia, hay đánh nhau, sau này cũng không dính dáng gì thêm nữa.


Nghĩ lại thì, người này đúng là có chút khả nghi.


"Chắc chắn là anh ta không?"


Tài khoản này nhìn là biết tài khoản phụ, đăng ký mấy năm rồi, ngoài một bài đăng, không còn dấu vết gì khác.


"Đào được bài đăng anh ta đã xóa trước đó, có thể chắc chắn chín mươi chín phần trăm."


Không hổ là sinh viên Học viện Kỹ thuật nghề nghiệp Ngũ Đạo Khẩu, tôi nể luôn.


Ngày hôm sau, chúng tôi xin nghỉ sớm, canh trước cổng trường nghề.


Học sinh thể theo tập luyện xong, từng tốp ba bốn người đi ra khỏi cổng trường.


"Đến rồi! Đến rồi!"


Thấy một người đàn ông mặc áo đen đội mũ lưỡi trai đi ra, Giang Vũ Thần lắc mạnh cánh tay tôi.


Hai chúng tôi chặn lại.


Bây giờ vẫn chưa xác định chắc chắn người này chính là "Kiếm khách vô tình" nên tôi không nói thẳng mục đích đến đây.


"Xin chào bạn học, cho hỏi bạn tên gì? Tôi có một vấn đề muốn trao đổi với bạn."


Anh ta bị chúng tôi chặn lại, rất khó chịu.


Thấy đồng phục trường cấp ba chúng tôi mặc, anh ta đoán được mục đích của chúng tôi, lớn tiếng chửi một câu:


"Đồ ngu, cút ngay!"


Rồi tiếp tục đi về phía trước.


Tôi giả vờ ngạc nhiên, giọng điệu tăng cao lên:


"Cái gì?? Bạn tên là "Đồ ngu cút ngay" á?


"Cái tên này nghe có vẻ rất ngoại quốc nhỉ!"


Anh ta ngẩn ra, dừng bước.


"Mẹ mày, bị điên à?"


Chúng tôi vội vàng đuổi theo.


"Xin chào "Đồ ngu cút ngay", tôi là Bạch Lộ, cậu ấy tên là Giang Vũ Thần, chúng tôi là học sinh lớp mười hai trường cấp ba Linh Giang.”


"Không biết bạn có quen bạn học Trần Dương trường chúng tôi không?”


Nghe đến hai chữ "Trần Dương", biểu cảm trên mặt Vương Húc lập tức lộ sơ hở.


Trên khuôn mặt vốn hung dữ tàn bạo, đột nhiên thoáng chút hoảng sợ và lo lắng.


Tôi nắm được sự thay đổi nhỏ này.


Chắc chắn không sai, "Kiếm khách vô tình" chính là anh ta!


Nhưng Vương Húc nhanh chóng phản ứng lại, khôi phục vẻ ngạo mạn như vừa rồi.


"Không biết! Ông đây còn có việc, đừng lắm mồm, mất thời gian!"


Hắn hung dữ nói rồi quay người bước đi.


"Được rồi, "Đồ ngu cút ngay" đi thong thả nha!"


Tôi lớn tiếng hét về phía bóng lưng anh ta:


"Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại lần nữa nhé!"


Anh ta quay đầu lại, giơ ngón giữa với chúng tôi:


"Gặp mẹ mày!"


Vương Húc bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.


Giang Vũ Thần sốt ruột dậm chân:


"Tức chết tôi mất! Chắc chắn là anh ta rồi! Nhưng chúng ta không có cách bắt anh ta thừa nhận, phải làm sao đây?"


Tôi nhếch mép, cười một cách nham hiểm.


"Thừa nhận, đương nhiên phải bắt anh ta thừa nhận."


Giang Vũ Thần quay sang nhìn tôi.


"Không chỉ vậy, tôi còn sẽ khiến anh ta khóc lóc, van xin trước mặt chúng ta, thừa nhận tội lỗi của mình!"


Mắt hắn sáng lên:


"Cậu nghĩ ra cách rồi sao?!"


"Đúng vậy."


Tôi nhẹ nhàng mở lời, gọi:


"Hệ thống."


[Tôi đây!]


Tôi cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:


"Hãy khiến tên tung tin đồn nhảm trên mạng, bắt nạt bạn học Trần Dương, à không, phải là thằng súc sinh tung tin đồn trên mạng bắt nạt bạn học Trần Dương, lưỡi dài thêm 5cm!"


Hệ thống sôi sục nhiệt huyết:


[Rõ! Ký chủ!]


[Ting! Siêu năng lực đã có hiệu lực!]


Đối phó với kẻ xấu, phải dùng thủ đoạn xấu xa hơn!


Vương Húc, anh thích bịa đặt gây chuyện, gieo rắc thị phi lắm mà?


Vậy thì tôi sẽ cho anh nếm thử mùi vị trở thành quỷ lưỡi dài!


Giang Vũ Thần mừng rỡ:


"Phải nói là cậu tuy xấu tính nhưng đầu óc cũng được đó chứ!"


...


... Cũng biết khen người, lần sau đừng khen nữa.


12


Chúng tôi thường đến thăm Trần Dương sau giờ học.


Kết quả là, chúng tôi gặp một người quen cũ ở khoa nội trú.


Là chú Lý trong làng, mặt mũi bầm dập, nằm thở oxy trên giường.


"Có... Có chuyện gì vậy chú?" Chúng tôi vây quanh.


Chú Lý đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn.


Mấy hôm trước, lúc bắt trộm chó, chú còn đá cho tên trộm hai phát.


Không biết sao mà giờ lại thành ra thế này.


Bà Vương vợ chú, thở dài.


Nhà chú Lý có một chiếc bình ngọc cổ, bị một chủ cửa hàng đồ cổ gian xảo để mắt tới.


Nhân chú Lý không có nhà, chủ cửa hàng tìm đến cháu trai chú, dụ dỗ một hồi.


Đứa trẻ không biết giá trị, chỉ với vài chục đồng, vừa bị dỗ vừa bị lừa đã bán mất chiếc bình ngọc.


Sau đó, nhà chú Lý tìm đến chủ cửa hàng, muốn đòi lại nhưng đối phương lại đưa ra bằng chứng giao dịch:


Tự nguyện mua bán, không trả hàng.


Mặc dù chiếc bình không đáng bao nhiêu nhưng vì có tình cảm với nó, chú Lý không nuốt trôi cục tức này, cộng thêm tuổi cao, cảm xúc kích động, bệnh tim lại tái phát.


Giang Vũ Thần đề nghị:


"Chúng ta có thể đến chợ đồ cổ thử vận may, biết đâu lại giúp chú ấy đòi lại được, thậm chí còn có thể kiếm được một khoản ngoài ý muốn."


Tôi liếc hắn một cái: "Cậu biết chơi đồ cổ không?"


Chợ đồ cổ, thứ mình đem ra chơi chính là cảm giác hồi hộp.


May mắn thì chúng ta là chủ tịch Bạch và chủ tịch Giang;


Xui xẻo thì chỉ là Bạch nào đó và Giang nào đó.


Nước quá sâu, dù sao thì tôi cũng không nắm bắt được.


"Không biết chơi, nhưng cậu có siêu năng lực còn gì?"


"Cậu muốn làm gì?"


Hắn thì thầm vào tai tôi.


Tôi há hốc mồm: "Ý tưởng này của cậu... có hơi điên rồ rồi đấy!"


"Sợ gì." Hắn phẩy tay: "Thứ này phải kiếm tiền bằng lương tâm."


Sau đó lại bổ sung:


"Không có lương tâm thì kiếm được càng nhiều."


Tôi: "..."


13


Chúng tôi ôm ý định thử một chút đi đến phố đồ cổ, tìm đến cửa hàng của tên chủ cửa hàng gian xảo kia.


Trong cửa hàng có đổ thạch, trên sàn bày la liệt những viên đá thô chưa cắt.


Ở góc có một viên đá to bằng nắm tay, lớp vỏ bên ngoài xốp, nhìn vào là biết không phải loại tốt.


Tôi thầm nói chuyện với hệ thống trong đầu:


[Này này, mày biến loại đậu chủng trong viên đá thô kia thành lục bảo đi, làm được không?]

 

Loading...