Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 3
13.
Còn chưa đến ba ngày là tới thời điểm dịch zombie bùng phát, công tác chuẩn bị của tôi đã tiến vào giai đoạn nước rút cuối cùng.
Gà vịt heo con đã đặt mua đều tống hết vào chuồng, tôm cua cá thì thả vào ao sau nhà mà tôi đã thuê người đào.
Máy lọc nước và thiết bị chưng cất nước đã sẵn sàng, có thể đảm bảo vấn đề nguồn nước của tôi sau thời kì tận thế.
Hàng hóa tôi đặt trên mạng gặp trục trặc ở khâu hậu mãi do số lượng quá nhiều nên tôi không còn cách nào khác là phải chọn hủy đơn hoàn tiền.
Điều này đã giúp tôi có được thêm một khoản tiền mặt. Tính toán số tiền cuối cùng trong thẻ tín dụng và tài khoản Alipay, vừa đến lúc tôi chuẩn bị ra ngoài cho lần mua sắm cuối cùng của mình.
14.
Theo kế hoạch của mình, ba năm tận thế đầu tiên, phần lớn thời gian tôi đều sẽ ở trong biệt thự.
Để giải trí, tôi tải đầy tiểu thuyết, phim ảnh và trò chơi vào tất cả TV, máy vi tính, máy tính bảng, switch và PS5 (2) trong nhà.
(2) Switch và PS5: máy chơi điện tử
Ở chợ sách cũ trong thành phố, các loại truyện tranh tạp chí hết hạn sẽ bị coi như phế liệu và bán theo cân, tôi mua một xe tải về chất trong kho, đọc xong còn có thể đem làm chất đốt.
Có những thứ này rồi thì tha hồ cho tôi sống tốt một mình giữa thời kì tận thế.
Kiếp trước, lần nào cũng đều là tôi ra ngoài đi tìm đồ ăn, còn Tân Điềm với Trương Triêu thì một người lấy cớ sợ hãi, người kia thì kêu muốn bảo vệ đồ đạc, không muốn ra ngoài.
Kiếp này, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ làm nữ Bồ Tát nữa.
15.
Tôi lái chiếc xe bán tải mà khi xưa bố tôi dùng để làm ăn đi lấy mấy chục thùng dầu diesel trước.
Đó cũng là thứ tôi đã vất vả lắm mới lấy được, dùng để vận hành hai con xe của tôi sau này, một chiếc bán tải và một chiếc ô tô việt dã.
Sau đó tôi lại lái xe bán tải đến siêu thị lớn nhất thành phố.
Tôi tính kĩ, tiền mặt trong tay, tiền trong thẻ ngân hàng mới mở, tất cả tiền tôi có thể dùng tổng cộng khoảng hai trăm nghìn, và tôi sẽ tiêu hết chỗ tiền đó.
Tôi đóng giả thành người bán hàng của một siêu thị nhỏ để nhập hàng, đồng thời kiểm tra lại lần cuối những thứ đồ tôi đã tích trữ.
Lần này vấn đề chính là: rau củ quả tươi không dễ bảo quản nhất.
Tôi định sẽ đem một nửa đi đông lạnh, một nửa đem muối chua, những thứ héo hỏng có thể dùng là thức ăn cho gia cầm.
16.
Người quản lý siêu thị thấy tôi đã giúp anh ta đạt KPI khách mua hàng nên cực kì vui mừng.
Anh ta thậm chí còn ân cần sắp xếp cho tôi một cậu trai chuyên vận chuyển hàng cao to lực lưỡng.
Chỉ có điều, khoảnh khắc nhìn thấy cậu trai kia, tôi sững sờ im lặng một giây, dưới bắp chân lại có cảm giác run rẩy quen thuộc.
Đây có phải cậu trai nào đâu, quản lý như này là mời ông cố nội tôi hiển linh thì có!
Anh ta dùng ánh mắt sắc bén lườm tôi một cái mang theo ý cảnh cáo.
Tựa như muốn nói: dám nói xàm, chém chết cô.
Đại ca xã hội đen thế mà thật sự giúp tôi chuyển đồ, anh ta mặc đồng phục nhân viên siêu thị, giấu hết dáng vẻ hổ báo cáo chồn của mình đi, ấy vậy lại khiến cho tôi có cảm giác anh ta trông như một cậu thiếu niên không rành sự đời.
Tôi nghe thấy quản lý gọi anh ta.
Giang Từ.
17.
Nhìn đại ca xã hội đen oai như cóc mà lại khuân đồ cho tôi, đường cong cơ bắp hoàn mỹ ở bắp tay và gáy của anh ta cứ chuyển động trước mắt khiến tôi có hơi mơ màng.
– Tiệm cho vay nặng lãi của anh sập rồi à?
Coi cái miệng thúi của tôi này, phỉ phui cái mồm!
Anh ta lườm tôi một cái:
– Kể cả có sập thật thì cô vẫn phải trả đủ tiền cho chúng tôi.
– Ờ rồi rồi rồi. – Tôi gật đầu qua loa.
Sắp tận thế đến mông rồi, còn có hai ngày nữa thôi, năm triệu lúc ấy còn không đáng giá bằng một bao gạo nữa kìa.
Gạo ấy hả, tôi muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Có thể là do thái độ của tôi chưa đủ thành khẩn cũng không đủ xun xoe, Giang Từ đột nhiên ngừng tay, nhìn về phía tôi nhíu mày:
– Cô bị ung thư não?
Tôi lâm vào giằng xé nội tâm, nói chung là có cảm giác chỉ cần tôi nói ừ, thì sẽ giống như một cô ả hư hỏng trước khi chết vẫn còn lừa tiền lừa tình anh ta vậy.
Cuối cùng tôi vẫn không đành trái lương tâm nói:
– Tôi chả sao cả, chỉ là muốn lừa bọn họ thôi.
Vẻ mặt Giang Từ mù mịt:
– Tại sao?
Tôi khẽ nói:
– Bọn họ đã làm những việc có lỗi với tôi.
Giang Từ gật gật đầu, giọng điệu hung hãn:
– Thế thì tốt, không trả nợ, chém chết cô.
…
Cái con người này bị đứt dây thần kinh lãng mạn à? Bầu không khí buồn bã như thế này mà vẫn còn nhớ tới chuyện đó!
18.
Đồ đạc chuyển gần xong rồi, tôi cũng chuẩn bị rời đi.
Anh ta đột nhiên hỏi:
– Mộc Nhan, nếu cô gặp phải người đã gây ra cho cô tổn thương sâu sắc, cô sẽ làm gì?
Tôi ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói:
– Người bị chó cắn thì cũng không thể cắn lại nó được, tôi vẫn sẽ tiếp tục sống tử tế theo quỹ đạo của mình. Nhưng nếu bọn họ lại tiếp tục tổn thương tôi, tôi sẽ tiên hạ thủ vi cường (3).
(3)Binh pháp Tôn Tử, nghĩa là ra tay trước để giành lợi thế trong chiến đấu.
Giang Từ bật cười, nụ cười kia khiến tôi nhớ tới cậu hotboy tôi từng thích thầm thời cấp ba, trong sáng, sạch sẽ, chấn động ánh mắt của tôi.
Cho đến khi anh ta bối rối nhìn sang, tôi mới vội vàng chuyển dời ánh mắt.
19.
Lúc chào tạm biệt Giang Từ, anh ta đột nhiên nói với tôi một câu:
– Nhóc lừa đảo, về tới nhà rồi thì đừng ra ngoài nữa nhá.
Tôi ngồi trong xe nghi hoặc nghiêng đầu.
TV trong siêu thị đột nhiên phát một bản tin:
– Trước mắt, một loại vi rút mới đang lây lan trong thành phố của chúng ta. Đề nghị người dân đeo khẩu trang khi ra ngoài và tránh tụ tập chỗ đông người.
Tôi quay phắt nhìn về phía Giang Từ, ánh mắt anh ta không rõ ý gì, bờ môi mấp máy, dùng khẩu hình nói với tôi trong im lặng:
– Đi.
20.
Tôi hoảng loạn lái xe về tới nhà, vốn tôi nghĩ kế hoạch của mình rất ổn rồi chứ.
Tuy vậy, tôi vẫn bỏ qua một vấn đề: ngày tận thế có thể không đến ngay lập tức.
Có lẽ trong cộng đồng sinh viên đại học đông đúc hay trung tâm thành phố đã xuất hiện dấu hiệu từ lâu rồi.
Sau khi về đến nhà, tôi lập tức khởi động máy phát điện nối với điện cao thế ngoài biệt thự, đồng thời thu lại tất cả ván gỗ đậy lên rãnh mương xung quanh biệt thự.
Mang theo tâm trạng rối rắm, tôi nằm lên giường.
Thế mà tôi lại mơ thấy Giang Từ, ánh mắt không rõ ý tứ gì của anh ta cứ đảo qua đảo lại trong đầu tôi.
Đêm nay, tôi ngủ không ngon cho lắm.