Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 4
21.
Trước ngày dịch zombie bùng phát hai ngày, tôi không dám ra khỏi nhà nữa.
Tôi bắt đầu kiểm kê thành quả chiến đấu cuối cùng, đồng thời lên kế hoạch cho 10 năm tiếp theo dựa trên tất cả những vật tư mà tôi hiện có.
Chỉ có tự kiềm chế bản thân để tiết kiệm vật tư mới có thể sống sót khi tận thế.
Bình thường tôi vẫn giữ thói quen ghi chép sổ tay, nên việc này đối với tôi mà nói, cũng không khó khăn lắm.
Phần lớn đồ ăn hiện tại có thể bị hỏng trong vòng một đến hai năm, cấp đông có thể trì hoãn tình trạng này.
Nhờ có chất bảo quản, các loại mì ăn liền, đồ hộp và những thứ tương tự có thể bền nhiều năm không hỏng.
Nhưng năm năm sau, các sản phẩm chăn nuôi và thủy sản chắc chắn là nguồn thực phẩm chính của tôi.
May mà lúc nhỏ ở dưới quê từng giúp bà nội cho gà vịt ăn, vụ mùa còn đi gặt lúa mì, bẻ bắp ngô.
Sân vườn trong biệt thự có diện tích hạn chế không thể làm nhà kính được, nên tôi đã cải tạo và làm một căn đơn giản.
22.
Ghi chép xong, tôi vào bếp và bắt tay vào muối chua số rau củ mua hôm qua.
Nhìn rau củ chất đầy phòng bếp, trước mắt tôi bỗng hiện lên hình ảnh Giang Từ.
Tôi lắc lắc đầu.
– Đừng nhớ tới nữa, Mộc Nhan, đây có khi là lần cuối gặp mặt rồi.
Trong cảnh tận thế, mạng sống tựa như cỏ dại, ai nấy đều phải cố gắng vật lộn sinh tồn.
Tôi chỉ muốn nằm yên ổn trong biệt thự của mình.
Còn Giang Từ, lần đầu tiên tôi gặp anh ta đã biết anh ta là kiểu người sẽ lập chí khai phá lãnh thổ.
Tôi và anh ta hoàn toàn là người của hai thế giới.
Tôi ướp muối rau củ xong thì cho vào tầng hầm trong biệt thự.
23.
Sau một ngày bận rộn, tôi tự thưởng cho mình một bữa ra trò.
Tích trữ nhiều đồ như vậy, tôi vẫn là không kiềm được mà hoang phí một phen.
Bữa tối ăn ớt chua ngọt, tôm om và súp sườn heo bí đao, hương vị tuyệt cú mèo.
Cứ coi như là ba năm tận thế không có chỗ phát huy, nhưng tay nghề của tôi không hề suy giảm chút nào.
Đã từng trải qua tận thế khiến cho tôi rất quý trọng đồ ăn, tôi ăn hẳn hai bát cơm và chén sạch tất cả đồ ăn.
Cơm nước xong xuôi, tôi mở TV xem.
Nhìn bộ phim mới chiếu được một nửa này, trong lòng không khỏi tiếc nuối.
Nếu không mở gói xem trước theo yêu cầu, bộ phim này cũng chỉ có thể đem chôn!
Thân phận của vai nam nữ chính khác biệt lớn như vậy, không biết cuối cùng có ở bên nhau được không?
Ghét ghê! Muốn biết quá đi!
Chính vào lúc phim đến đoạn cao trào, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa và la hét:
– Nhan Nhan! Mau mở cửa! Nhan Nhan! Xảy ra chuyện rồi! Mau cho chúng tôi vào đi!
Là Trương Triêu và Tân Điềm.
Tôi tức khắc giận bay màu, trong đáy mắt tràn ngập cảm giác xúi quẩy.
Lúc rời khỏi phòng, tôi cầm theo khẩu súng mua từ chỗ Giang Từ.
24.
Cả biệt thự đã được tôi cải tạo trở thành lô cốt kín không một kẽ hở, tôi đến trước cửa, cách bọn họ một bức tường.
Nghe thấy tiếng tôi mở cửa, Trương Triêu và Tân Điềm đều cực kì kích động.
Bọn họ hét lên:
– Nhan Nhan, mau mở cửa đi!
Tôi chẳng đáp lời.
Tân Điềm:
– Nhan Nhan! Trường đại học trong thành phố xuất hiện zombie? Chính là cái kiểu giống trong phim ảnh ấy! Bọn mình khó khăn lắm mới chạy thoát ra được, cậu để bọn mình vào nhà trước đi!
Trương Triêu:
– Đúng vậy, Nhan Nhan, một cô gái như em sống một mình ở nơi ngoại ô này quá nguy hiểm! Cho bọn anh vào, bọn anh sẽ bảo vệ em!
“Hơ”
Rốt cuộc tôi cũng không nén được tiếng cười nhạo.
Bảo vệ tôi, phải vô liêm sỉ đến thế nào mới có thể nói ra được câu này nhỉ.
Nghe thấy tiếng của tôi, tiếng la hét của bọn họ càng thêm dữ dội.
Đột nhiên, họ trở nên yên tĩnh.
Lời của Trương Triêu từ phía sau cửa bay vào.
– Mộc Nhan, vì sao cô không cho chúng tôi vào? Sao cô có thể thấy chết không cứu như vậy chứ? Có phải cô đã biết cái gì không? Còn có biệt thự của cô nữa, vì sao lại làm cho nó trở thành cái dạng này?
Cách một bức tường thật dày, tôi lại vẫn nghe ra sự lạnh lùng và oán hận trong giọng nói của hắn.
25.
Trong đầu tôi hiện lên điều mà Giang Từ đã hỏi.
Trước đó, tôi cứ lo việc sẽ bị cảnh sát để mắt tới.
Nhưng bây giờ, tôi nghĩ, đã đến lúc rồi.
26.
Tôi đã cho làm cửa ba lớp, lớp ngoài cùng là hàng rào cửa chống trộm inox, lớp thứ hai là lưới thép điện khí hóa, lớp trong cùng mới là cửa thật.
Tôi đột nhiên mở cửa, vẻ toan tính cùng ác ý trong mắt Trương Triêu và Tân Điềm đứng bên ngoài vẫn còn treo trên mặt, chưa kịp thu hồi.
Trên người Trương Triêu cùng Tân Điềm có rất nhiều vết thương, đối với thành quả của cạm bẫy mà mình đã bố trí, tôi vô cùng hài lòng.
Trông thấy tôi, bọn họ nháy mắt cứng đơ ra, sau đó lập tức cười lấy lòng:
Tôi cũng cười, rồi giơ súng trong tay lên.
“Đoàng!”
27.
Tôi mới chỉ phát ra một tiếng bằng miệng, thế mà Trương Triêu và Tân Điềm đã sợ bay màu.
Trương Triêu thậm chí còn hét lên trốn sau lưng Tân Điềm.
Nhìn cái dáng vẻ vô dụng này của bọn họ, tôi đột nhiên cảm thấy thật vô nghĩa.
Hứng thú muốn giết họ của tôi bay sạch, tôi thật sự muốn để tay mình dính máu vì cái loại người hèn hạ này sao?
Tôi chọn cách làm hòa với chính mình.
Coi như tôi là thánh mẫu đi.
Không để ý tới vẻ mặt kinh hãi tột độ của bọn họ, tôi đóng cửa và đi vào nhà.
Đêm đó, tôi ngủ rất yên ổn.
Chỉ có điều, nửa đêm, lúc tôi đang mơ màng giữa giấc ngủ, dường như đã nghe được tiếng động gì đó.
Nhưng ngày hôm sau, khi tôi rời giường và đi kiểm tra thì lại không phát hiện ra điều gì cả.
28.
Hôm nay, chính là ngày zombie bộc phát trên toàn diện rộng ở kiếp trước.
Cả ngày nay tôi chỉ ngồi trước TV, nhìn những chương trình truyền hình trước kia vốn phát sóng bình thường, hiện giờ có kênh chỉ toàn phát thời sự, có kênh thì đã đi đời nhà ma.
Dường như thế giới đã thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Đến tối, tôi mở bộ phim đang xem dở kia lên, quả nhiên là không có cập nhật tập mới.
Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi ngoài việc biết kết quả đã định, còn có chút tiếc nuối.
29.
Cuộc sống cô độc trong tận thế của tôi chính thức bắt đầu.
Biệt thự của tôi nằm ở một vị trí khá hẻo lánh, ở kiếp trước hiếm khi có zombie xuất hiện, lần này tôi đã có sự chuẩn bị từ trước, đến tận bây giờ mặt của zombie tôi cũng chưa thấy nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng có một chiếc ô tô đi ngang qua, tiếng gầm rú của động cơ khiến tinh thần tôi chợt căng thẳng.
Trong ngày tận thế, lòng người hiểm ác còn đáng sợ hơn cả thây ma.