Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 5
30.
Bỗng nhiên tôi phát hiện ra mớ gà vịt tôi đã mua trước đó phát sinh chút vấn đề.
Nhìn một đám rõ ràng là cùng lứa, lại có bốn năm con chỉ ăn mà không lớn thêm tí nào, tôi rơi vào trầm tư.
Tôi nghĩ: không thì hôm nay ăn luôn bọn nó, chỉ ăn mà không lớn cũng không phải vấn đề gì.
Gia đình nào có thể chịu được kiểu ăn uống như vậy chứ?
Tuy nhiên, xét đến sự quý giá của gia cầm sống, tôi vẫn tiến hành tìm kiếm trên mạng một cách thận trọng.
Thời kì đầu tận thế, rất nhiều trang web đã bị bỏ hoang, nhưng có một số cái vẫn dùng được.
Sau một hồi tìm kiếm.
Tôi phát hiện ra trong số gà vịt nuôi lấy thịt của tôi lại có hai con gà rutin và hai con vịt gọi (4).
(4)Gà rutin: Gà rutin là loài gà nhỏ nhất trên thế giới, được lai tạo bằng cách lai giữa gà gô cánh đốm và chim cút ngực xanh. Trong nhiều năm nay nó là loài gà nhỏ nhất thế giới. Sở dĩ nó được đặt tên như vậy vì trứng của nó rất giàu rutin, một thành phần có thể hạ huyết áp.
Vịt gọi: Vịt mồi hay vịt nhử hay vịt gọi (Call Duck) là giống vịt cỡ nhỏ (bantam) của vịt nhà được nuôi chủ yếu để trang trí hoặc làm vật nuôi. Vịt gọi trông giống như một số giống vịt khác, nhưng có kích thước nhỏ hơn
Cả hai đều là giống gia cầm đắt đỏ, thường được nuôi làm cảnh.
Tôi nghi hoặc.
Chẳng lẽ trên đường bỏ trốn bọn chúng đã bị người ta bắt nhầm rồi chăng?
31.
Vào buổi tối tôi định đem mấy nhóc ăn hoài không lớn này đi nấu ăn trước, mài dao xoèn xoẹt.
Thế mà bọn nó lại đẻ cho tôi một quả trứng.
Sau khi do dự một lúc, tôi thở dài trước sự vĩ đại của sự sống trong thiên nhiên và khát vọng sinh tồn của các loài động vật.
Tôi đặt con dao làm bếp xuống và lấy chiếc máy ấp trứng đã mua trước ra.
32.
Tôi say mê ấp trứng, mỗi ngày khi vừa thức dậy là tôi liền không nén được mà đi xem hai quả trứng kia.
Một tuần sau, tôi đem hai quả trứng để dưới ánh đèn.
Nhìn trái tim nhỏ bé đập yếu ớt và những tia máu dần nảy sinh bên trong, khoé mắt tôi có hơi cay cay.
Tại tận thế, sinh mệnh mới ra đời luôn có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
33.
Trong những ngày tiếp theo, tôi như một cô gà mái mẹ cần cù chăm chỉ.
Thời điểm và hoàn cảnh nở của Gà Rutin và Vịt gọi không giống nhau.
Gà rutin cần 16 ngày, còn vịt gọi cần 26 ngày, và vịt cần độ ẩm không khí cao hơn để nở so với gà.
Mỗi ngày tôi đều ghi chép lại tình trạng của hai quả trứng này.
Không để ý thời gian đã trôi qua được nửa tháng.
Sáng nay thức dậy, tôi đi xem trứng như thường lệ.
Quả trứng gà rutin kia đã đến thời điểm nở rồi nhưng lại chẳng có động tĩnh gì.
Tôi sợ nó chết ngạt bên trong mất, nên dùng kẹp nhíp cẩn thận tạo một cái lỗ nhỏ trên vỏ trứng.
Cả ngày hôm đó tôi cứ ngồi bên cạnh, thậm chí chẳng buồn ăn uống gì.
Khi tôi thấy cái mỏ nhỏ xíu chui ra từ cái lỗ tôi đã tạo, tôi mừng đến phát khóc.
34.
Gà con rutin ra đời, tôi đặt tên cho nó là Nguồn thực phẩm dự trữ số 1.
Tôi đưa mẹ nó đến xem nó, cơ mà mẹ nó tối ngày chỉ lo yêu đương, không hề muốn nuôi con.
Làm bộ làm tịch ngó một cái, đồng thời dâng lên phí bảo vệ trứng xong thì phủi cánh bỏ đi luôn.
Tôi nhìn Nguồn thực phẩm dự trữ số 1 và một quả trứng vẫn còn ấm trên tay, nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm:
Hôm nay chính là ngày tịch biên gia sản của bọn bây!
35.
Cuối cùng, tôi vẫn đánh dấu quả trứng mới đẻ kia rồi cho vào lồng ấp.
Xem xét thời gian để trứng vịt gọi nở vẫn còn khá sớm, tôi đi tưới nước cho rau quả trong vườn.
Thời điểm mới tưới được một nửa, đột nhiên tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu của Zombie.
Tôi lập tức lên tinh thần!
Là thật! Là zombie sống động thật sự!
Zombie này rất có thể sẽ là con đầu tiên tôi nhìn thấy sau khi bước vào ngày tận thế trong kiếp này!
Thật là mang đến cho tôi một niềm hưng phấn!
Tôi mở cửa trong ra, lúc nhìn thấy con zombie thiếu tay gãy chân tập tễnh, lại còn cảm thấy có chút thân thiết.
Thực sự là ở một mình lâu quá rồi, đến nhìn zombie cũng thấy nó xinh đẹp thanh tú.
Nhưng cảm giác mới mẻ vừa qua đi, tôi lập tức quay vào nhà lấy dao rựa.
36.
Kì lạ là, đến khi tôi quay lại, con zombie kia chẳng thấy đâu nữa.
Tôi có chút nghi hoặc, lẽ nào đến chỗ khác chơi rồi hay sao?
Tôi dáo dác nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng thanh niên zombie cù bơ cù bất kia đâu, chỉ có thể thất vọng bỏ dao xuống.
Mặc dù có hơi ngứa ngáy tay chân, nhưng tôi vẫn thích cuộc sống phè phỡn bây giờ hơn.
37.
Gà rutin lớn nhanh lắm, chưa đến một tuần đã có thể tự đi tìm thức ăn rồi.
Nó là một con mái, thích vui chơi khắp phòng rồi để lại mấy cục phân nho nhỏ để đánh dấu chuyến đi của mình.
Nhỏ nhắn, đáng yêu, và rất dễ giận.
Đến thời điểm vịt gọi nở, so với gà rutin thì khó khăn hơn nhiều.
Cũng may, tôi coi như là có chút kinh nghiệm, mặc dù vô cùng mạo hiểm, nhưng cuối cùng tôi cũng có được một cậu con trai không cùng huyết thống thậm chí còn chẳng chung giống loài.
38.
Gần đây có một vấn đề nảy sinh trước mắt tôi.
Tôi nghiêm mặt ngồi trong vườn rau, nhìn tên đầu sỏ lôi kéo chia bè kết phái.
Nguồn thực phẩm dự trữ số 001 ra đời đã được hai tháng, mà gà rutin thì chỉ cần nửa tháng là trưởng thành rồi.
Tính toán số “lễ vật” mà con gà rutin đầu tiên đưa tới mỗi ngày.
Tôi đã có trên dưới ba mươi con gà, mà chẳng bao lâu nữa, mỗi con gà này lại đóng góp cho đàn gà của tôi mỗi ngày một quả trứng, cứ thế nhân lên.
Ha, được rồi được rồi được rồi.
Tôi buộc mình phải dừng lại cái phép tính khủng bố này.
Ngay lúc tôi đang rầu cả người để tính xem phải xử lý đám gà con mình tự tay ấp ra, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng từ ngoài cửa truyền vào:
– Hế lô, cho vay tiền, tới đòi tiền đây. Con nợ số 001, chuẩn bị khi nào trả tiền đấy?
39.
Tôi quay phắt đầu lại, mạnh mẽ đè nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, hỏi:
– Ai?
Người bên ngoài rõ ràng là đang thiếu kiên nhẫn, tôi vô thức hình dung ra cảnh anh ta khịt mũi lạnh lùng trong khi miệng thì ngậm điếu thuốc.
– Chủ nợ của cô đây.
Tôi mở cửa sổ nhỏ trên cửa nhìn người bên ngoài qua tầng tầng lớp lớp lưới thép gai.
Có lẽ ánh mắt trợn trừng khó tin của tôi trông quá ngốc nghếch, anh ta không nhịn được cười.
Rung động trong nháy mắt, vẻ mặt tôi lại càng ngây ra.