Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 6
40.
Giang Từ lôi sổ ghi nợ ra.
– Con nợ số 001 Mộc Nhan, trước mắt đã quá hạn ba kì, lãi gộp tổng cộng là hai hai trăm nghìn.
Thấy vẻ mặt phức tạp của tôi, anh ta nhíu mày:
– Có vấn đề gì à?
Tôi:
– Có thể trong mắt anh thì tôi nhìn có vẻ ngốc, nhưng tôi không hề ngốc nha.
Anh ta giơ bừa cuốn sổ trống trơn cho tôi xem, cười khẩy:
– Nên là cô không trả hả?
Tôi thành thật gật đầu:
– Tôi không có tiền.
Cơ mà, vừa khéo lúc này có một con gà rutin giẫm lên mu bàn chân tôi, đồng thời để lại trên giày của tôi một đống phân gà.
Tôi bực mình đến mức muốn làm liều (5), bèn túm con gà con lên, ném qua cửa sổ nhỏ về phía Giang Từ.
(5) Thành ngữ TQ, đầy đủ là: Giận dữ phát sinh từ trái tim, cái ác nảy sinh từ can đảm. Nghĩa là: khi bạn cực kì tức giận, bạn sẽ bạo dạn đến mức có thể làm bất cứ điều gì.
Ngay khi tay của tôi suýt chạm vào lưới sắt điện cao áp, anh ta đột nhiên nhăn mày:
– Chờ đã!
41.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Giang Từ nói cao giọng, tôi bị anh ta dọa đến mức lẩy bẩy, bắp chân không kìm được mà run lên.
Thấy tôi lại muốn đưa tay ra, anh ta mím môi lại.
Lúc tôi mở lòng bàn tay ra, thấy con gà rutin trên tay tôi, lông mày anh ta liền nhăn lại.
Nghĩ rằng anh ta không hài lòng với đồ cống nạp của tôi, tôi liền tích cực chào hàng:
– Đừng thấy loài gà này nhỏ mà coi thường nha, nó sinh sản rất nhanh, nửa tháng có thể đẻ được nguyên một lồng rồi. Mà hương vị khi ăn không khác nhiều so với gà bình thường, rất thơm ngon!
Giang Từ mắt đối mắt với con gà trong tay tôi, xem ra có vẻ không vừa ý lắm.
Tôi chỉ có thể đi tìm thêm mấy con nữa, ý đồ lấy số lượng lấp liếm.
Cách một cánh cửa, tôi đưa từng chú gà cho anh ta.
Tôi nhắc nhở:
– Mau nhận đi!
Chăm chú nhiệt tình cứ như là cô gà mái mẹ đến thị sát vậy.
Sau một khoảng lặng, Giang Từ nhận lấy gà.
Trong khoảnh khắc ngón tay chạm nhau, tôi cảm thấy hơi nóng bỏng.
Sau đó, gà con nhiều quá, đôi tay của Giang Từ không cầm hết được, anh ta liền nhét vào trong túi.
Lúc Giang Từ rời đi, tôi nhìn thấy Nguồn thực phẩm dự trữ số 001 thò đầu ra khỏi túi anh ta.
Nó ngẩng đầu trợn mắt, vung cánh gà vỗ ngực tựa như muốn hỏi lương tâm tôi có cắn rứt hay không.
Thời điểm Giang Từ rời đi, để lại một câu:
– Những thứ này chỉ coi là lãi suất thôi nhá.
Sau khi ứng phó với Giang Từ xong, tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tôi còn rất vui vẻ, vấn đề rắc rối do gà rutin sinh sôi tràn lan đã được tôi giải quyết xong xuôi gọn lẹ.
42.
Hôm nay là năm mới âm lịch.
Cây táo tôi trồng trong vườn sau nhà cũng đến lúc thu hoạch.
Nghe thấy tiếng gọi dài giọng quen thuộc bên ngoài nhà, tôi nhìn lỗ mắt mèo chút rồi mở cửa.
Thấy bộ dạng của tôi, Giang Từ dừng khoảng chừng là hai giây:
– Cô đang làm gì vậy?
Tôi cúi đầu nhìn cái áo hoa nhí, sờ lên cái khăn màu xanh lá trên đầu, tay đầy tro bụi.
Đỏ phối xanh lá, thực sự rất gớm.
Tôi:
– Tôi đang hái táo.
Trông anh ta có vẻ không tin cho lắm.
Tôi hỏi:
– Lại tới đòi nợ à?
Giang Từ gật đầu.
Tôi cười, thế này không phải vừa khéo à.
Tôi đưa cho anh ta một túi táo:
– Dùng cái này gán nợ nha.
Quả táo, bình quả, chúc anh bình an.
Anh ta nhận táo, trước khi đi còn đưa lưng về phía tôi và nói:
– Chức mừng năm mới.
Tôi ngẩn người, nhẹ giọng trả lời một câu:
– Chức mừng năm mới.
43.
Sau khi cha mẹ qua đời, tôi đã quen với việc đón năm mới một mình.
Giữa tận thế, vật tư quý giá, tôi không bày vẽ lãng phí, làm vài món đồ nhắm ngon lành thôi.
Lấy xúc xích tôi đã làm bằng máy ép xúc xích ra, đã phơi khô một lần rồi, mùi vị rất ok, lần tới Giang Từ đến cũng có thể đem cái này ra gán nợ.
Tôi đột nhiên phát hiện ra, hôm nay Giang Từ dường như quá dễ dụ, có mấy quả táo đã đuổi được anh ta đi rồi.
Hi vọng anh ta cứ mãi như thế, Amen.
Đến tối, tôi lấy mấy cuốn sách cũ đã mua trước khi tận thế ra và say sưa đọc.
Bật đèn, viết xong ghi chép trong quá trình đọc sách, tôi liền đi ngủ sớm.
Đêm nay, tôi mơ thấy một giấc mơ đẹp.
Mơ thấy cặp bố mẹ đã qua đời sớm của tôi, không hề có zombie.
44.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, vừa qua năm mới đã đến tháng Tư.
Gần đây, tôi đột nhiên tìm thấy những con nòng nọc trong ao, thời điểm phát hiện thì bọn chúng đã có đuôi và hai chân sau rồi.
Vậy thì, để tôi từ góc độ khởi nguồn vũ trụ để thảo luận một chủ đề vốn gây tranh cãi.
Rốt cuộc thì gà có trước, hay là trứng có trước?
Trong ao của tôi không hề có ếch xanh, những con nòng nọc nhỏ này là đến từ đâu?
Sợ những con nòng nọc nhỏ này bị cá ăn mất, tôi đã tạo cho chúng một khoảnh ao riêng.
Những ngày tiếp theo, tôi đều hài lòng chờ đợi những chú nòng nọc nhỏ lớn thành ếch trâu , sau đó làm thành ếch trâu ngâm ớt.
Cho đến khi Giang Từ lại xuất hiện.
Nghe được tôi khoe với anh ta lần tới có thể sẽ đến lúc cúng cho anh ta ếch trâu để gán nợ.
Anh ta bỗng khựng lại.
Sau đó, tôi thấy anh ta nhìn sang với vẻ mặt không nói nên lời:
– Mộc Nhan, cô có biết là nòng nọc từ tháng ba đến tháng tư đều là cóc không?
Tôi kinh ngạc, từ từ mở to mắt.
45.
Tôi tức giận đóng sầm cửa lại, bỏ Giang Từ đang cười ná thở ở phía sau cánh cửa, đồng thời thẳng thừng từ chối cống nạp đồ lần này.
Tôi đã không được ăn ếch thì anh cũng thế!
Không ai có thể lấy được của hời ok?
Tôi mò mẫm trên trang web cuối cùng còn tồn tại.
Nòng nọc đầu xuân tháng 3, 4 đều là cóc, ếch chỉ có vào tháng 5.
Mỗi khi đông đến, cóc sẽ chui vào trong bùn lầy, dùng chi sau to khỏe đào đất, ngủ đông trong hang.
Thời gian đầu tận thế, chắc hẳn có một con cóc nào đó đã lẫn vào ao cá của tôi và ngủ đông trong đó.
Tôi chỉ có thể bực bội vớt hết mấy con nòng nọc ra, mặc dù cóc rất tốt cho hoa màu, nhưng diện mạo của nó thì tôi không thẩm nổi.
Tôi vừa vớt hết nòng nọc vào túi nilon xong, đang suy nghĩ thời điểm nào nên sát sinh.
Đột nhiên nghe có tiếng ngoài nhà:
– Vớt hết thì cho tôi đi, lần này cô được hời rồi, cái này coi như lãi suất nhé.
Là Giang Từ, anh ta vẫn còn chưa rời khỏi!
Lúc tôi đưa cái túi cho anh ta, có chút nghi hoặc hỏi:
– Anh muốn lấy những con nòng nọc này làm gì?
Anh ta cười:
– Nuôi lớn rồi về sau cho ăn thịt thiên nga (7)
(7) Giang Từ chơi chữ thành ngữ “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”, thả thính nữ chính đồ đó.
Anh ta vốn đã đẹp trai, lúc cười lên lại càng đẹp hơn.
Tự nhiên tôi lại hơi chờ mong anh ta lại đến thu nợ.