Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 7
46.
Gần đây tôi nhận ra số lượng zombie đang tăng lên.
Điều này hơi khác thường, ở kiếp trước, mãi đến năm thứ ba mới có tình trạng này.
Nếu như chỗ tôi xa như vậy cũng bắt đầu có nhiều zombie xuất hiện, thế thì không biết trong thành phố còn ra cái dạng gì nữa.
Tôi dùng ống nhòm quan sát tình hình xung quanh, sau khi xác định không có gì bất thường, tôi trang bị đủ đồ phòng hộ rồi vác dao rựa đi chém hết mấy con zombie loạng quạng quanh biệt thự.
Việc này đối với tôi mà nói cũng không có gì khó khăn, sau khi bố mẹ qua đời, tôi đã đi học kickboxing.
Không hề khoe khoang, chỉ trong chỗ chúng tôi, hạng 52kg tôi không có đối thủ luôn.
47.
Khi Giang Từ đến, vừa khéo thấy tôi chém đầu con zombie cuối cùng như thái rau.
Bộ não rơi xuống đất và nảy lên hai lần một cách đàn hồi, sau đó bắn tung toé thành một bông hoa não trên mặt đất.
Ánh mắt của tôi và Giang Từ cùng không hẹn mà nhìn về phía cái não, thậm chí còn khẽ gật đầu theo biên độ nảy lên của nó.
Cảm nhận được ánh mắt của Giang Từ nhìn qua, tôi ngượng ngùng cười cười, cầm cây dao rựa vẫn còn chất lỏng không rõ nhỏ tong tỏng xuống đất.
Bầu không khí kì quặc mang theo chút hài hước.
48.
Giang Từ dõi mắt nhìn tôi vào nhà, tôi hơi do dự không biết có nên mời anh ta vào không, thế nhưng thói đời vẫn khiến tôi không thể mở miệng, cũng may Giang Từ khịt mũi khinh thường mắt thẩm mĩ của tôi đối với căn lô cốt này, nên không hề có ý muốn vào.
Tôi và anh ta cùng thống nhất được sự ăn ý, cứ cách một khoảng thời gian, anh ta sẽ lại tới, còn tôi đã chuẩn bị cung cấp đồ dùng từ trước.
Lần này, thứ tôi chuẩn bị chính là một giỏ khoai tây.
Tháng sáu là mùa khoai tây có thể thu hoạch.
Nhưng không ngờ anh ta lại không nhận.
Tôi không thể tin nhìn anh ta, nghi ngờ liệu không biết anh ta có đang nghiêm túc không.
Đang tận thế đó má! Đến khoai tây cũng không cần?
Này là huênh hoang đến mức nào chứ?
Mà anh ta lại chỉ nói:
– Mộc Nhan, tới đây đừng đi ra ngoài nữa. Zombie bên ngoài không cần quan tâm đến đâu, sẽ có người xử lý.
Tôi chớp chớp mắt, không hiểu ý anh ta.
– Có người xử lý? Chẳng lẽ đơn vị vận chuyển sẽ đưa xe cẩu đến cẩu hết zombie đi luôn hay gì?
Giang Từ trừng mắt với tôi, cái nhìn đó khiến tôi cảm thấy tôi chính là một đứa ngu lâu dốt bền.
49.
Giang Từ đi rồi, lúc đi còn nói lời mà chưa từng nói trước nay khiến cho tôi hoảng hốt.
Tôi lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên, rồi bỗng nhiên buồn bực, tại sao thời điểm anh ta rời đi, tôi lại chỉ ngây ra đó mà nhìn, không nói được lời nào chứ.
Trở về biệt thự, tôi đi đến từng gian phòng, đi đi lại lại kiểm kê đồ dùng của mình, tựa như chỉ có làm như thế này mới khiến tôi có chút cảm giác an toàn.
50.
Trong những ngày tiếp theo, khoảng cách các lần Giang Từ đến càng ngày càng xa.
Có những lúc, tôi không thể không thay thế vật tư mà tôi đã chuẩn bị.
Vì thời gian dài, chúng có nguy cơ hư hỏng biến chất.
Cho đến khi, đã ba tháng rồi anh ta chưa hề xuất hiện.
Tôi lại hoàn toàn quay trở về cuộc sống một mình, tôi cũng không còn vì vấn đề vật tư mà lo lắng nữa.
Các loại rau quả được trồng đã bắt đầu trưởng thành có trật tự, nguồn cung bắt đầu bước vào giai đoạn tăng trưởng tích cực.
Tựa như một chú sóc không biết mệt mỏi, tôi bắt đầu đem những thứ đồ không ăn hết cất giữ bằng đủ cách khác nhau, để ứng phó cho tốt mùa đông giá rét thứ hai sau tận thế.
51.
Con người mà sống một mình thì thật sự là quá cô đơn, ngay cả khi tận thế vật tư khan hiếm, tôi vẫn không kiềm được mà nuôi thú cưng.
Chính là con vịt gọi đầu tiên mà tôi ấp nở, tôi đặt tên cho nó là Đại Đại.
Hầu như sáng sớm nào cũng sẽ đứng ở đầu giường mổ cho tôi tỉnh ngủ, khoảnh khắc nó nhìn tôi bằng đôi mắt tròn như hai hạt đậu xanh, dáng vẻ rất giống như bạn đang hối thúc bản thảo của chương tiếp theo.
Vịt gọi ăn không nhiều, sau khi trưởng thành thì ngày ba bữa, ngoài thức ăn cho vịt, thỉnh thoảng tôi sẽ cho nó ít cơm thừa canh cặn.
Đại Đại không hề kén ăn, cứ như là cái thùng nước gạo vậy.
Đối với sự biết điều của nó, tôi vô cùng hài lòng.
52.
Ngay trước khi vào đông, Giang Từ xuất hiện trở lại.
Lúc đó, tôi đang nhổ củ cải, ngắm cây nào cây nấy màu mỡ to tròn, trong đầu tôi không khỏi tưởng tượng ra cảnh chúng sẽ được chế biến thành nhiều món ăn và đồ chua khác nhau như thế nào.
Khi anh ta xuất hiện ở ngoài cửa, thậm chí còn không phát ra tiếng động nào, tôi cứ như là có thần giao cách cảm mà chạy ra mở cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Giang Từ, anh ta vừa gầy vừa đen, mùi máu và sự u ám trên cơ thể anh ta dường như nồng nặc đến mức không thể xua tan được.
Anh ta trông có vẻ rất mệt mỏi.
Tôi ngập ngừng hỏi:
– Anh đến đây để đòi nợ phải không?
Anh lắc đầu:
– Tới gặp em một lát.
Trái tim tôi như vọt khỏi lồng ngực.
Anh thấy hai mắt tôi mở to, liền nhoẻn miệng cười.
Ngay lúc anh định quay người rời đi, tôi vội lên tiếng:
– Giang Từ, anh có muốn… vào trong ngồi chơi tí không?
Anh quay lại nhìn tôi, cau mày nói:
– Mộc Nhan, sao em vẫn chưa nhớ kĩ vậy.
Giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm khắc, khiến tôi không nhịn được cảm giác xót xa và tủi thân.
53.
Giang Từ đi rồi, tôi cảm thấy sau này anh sẽ không tới nữa.
54.
Lại một mùa đông tới.
Có rất ít loại rau lá xanh có thể ăn được vào mùa đông, bắp cải, rau bina, củ cải là những loại rau hiếm có thể chịu được nhiệt độ thấp.
Đàn heo tôi mua trước ngày tận thế đã lớn và sinh được hai con, khi bắt đầu nhân lên thì vượt tầm kiểm soát, vườn nhà tôi ngày càng đông đúc.
Đồng thời, mùi điếc cả mũi, khiến tôi váng đầu cả ngày.
Cuối cùng, xét đến không gian có hạn, tôi hướng móng vuốt của mình về phía chuồng heo.
Mổ heo một mình cũng không dễ dàng gì, con heo đực này được tôi nuôi béo ú, sau khi tôi trói chặt nó lại, dùng chân giẫm lên đầu nó.
Vung dao xuống, kết thúc cuộc đời nó.
Nguyên con heo được tôi dựa theo những vị trí khác nhau mà chặt ra, sau đó rửa sạch sẽ, phân loại để bảo quản.
Công việc này đối với tôi cũng không nhẹ nhàng gì, một con heo trưởng thành một năm tuổi nặng khoảng từ 4 đến 500 cân.
Chưa tính đến thịt, riêng nội tạng heo đã phải đến năm mươi cân.
Chúng bốc mùi nồng nặc, thật sự là đến zombie có thấy cũng phải lắc đầu nguầy nguậy.
Mất hai ngày liền bận tối mặt, tôi mới xử lý xong con heo.
Đến khi làm xong mọi việc, tôi mới phát hiện ra vậy mà tôi lại theo thói quen chừa lại một phần.
Nhìn năm mươi cân nội tạng và thịt heo mà mình đã chừa lại, tôi lặng đi một lát.
Sau đó, tôi đem chúng để riêng một góc trong tủ lạnh để bảo quản.
55.
Tết Nguyên đán sắp đến, tôi đặc biệt chọn ra một tảng thịt ba chỉ đẹp nhất và đại tràng, dự định sẽ làm món thịt nướng.
Phần thịt ngon còn lại, tôi đem gói sủi cảo, có nhân thịt heo hành tây, nhân thịt heo cải trắng và nhân thịt heo dưa chưa.
Tôi tự tay nhào cán bột mì, từng cái sủi cảo tôi gói trông giống như thỏi vàng vậy, ngây thơ hồn nhiên, khiến cho người ta thèm chảy nước miếng.
Đã ăn tết thì không thể thiếu đồ chiên được.
Tôi thích ăn bánh cà tím chiên, bánh củ sen chiên, cả thịt heo chiên giòn nữa.
Tôi lấy từ trong tủ đông mấy quả cà tím tôi đã thu hoạch hồi mùa hè.
Lúc cầm đến ngó sen, tự nhiên lại có chút không nỡ.
Loài thực vật sống dưới nước như sen này đối với tôi mà nói thì điều kiện trồng quá khó khăn, ăn miếng nào là mất luôn chỗ đó, rất khó để có lại.
Sau khi làm xong tất cả, nhìn lại thì so với năm ngoái, năm nay tôi chuẩn bị hơi nhiều.