Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 8
56.
Cùng với tiếng gào rú của lũ zombie lang thang bên ngoài biệt thự, năm mới lặng lẽ đến.
Dù tôi vẫn luôn độc lập sống trong biệt thự, tôi vẫn có thể phát hiện ra kiếp này zombie lây lan nghiêm trọng hơn kiếp trước.
Tôi không biết thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng hy vọng làn sóng zombie sẽ không gây nguy hiểm cho biệt thự của tôi.
Ngoài ra, tôi cũng chẳng thể làm gì thêm.
Tết năm nay, bởi vì thế cuộc rối ren nên tôi cũng không hề thấy vui vẻ.
Tôi một thân một mình ăn xong bữa tối giao thừa, thu dọn chỗ đồ ăn còn lại.
Giống như năm ngoái, tôi lại mở một cuốn sách mới ra đọc.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn chỉ dừng lại ở trang tiêu đề.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gầm quen thuộc, tôi vội buông sách xuống chạy ra ngoài, trên mặt mang theo niềm vui đến muộn.
57.
Vừa tới bên ngoài nhà, tôi đột nhiên dừng bước chân.
Tôi nhíu chặt mày, quay người lấy ống nhòm muốn nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy người trong xe, thế mà lại không phải là Giang Từ.
Tôi lập tức kéo toàn bộ hệ thống điện cao áp lên.
Để tiết kiệm điện, trong biệt thự không bật đèn, tôi ẩn trong bóng tối, dùng ống nhòm quan sát người trong xe.
Trông anh ta có vẻ quen quen, hình như là cậu trai từng đến thu tiền nợ với Giang Từ.
Hai thùng sơn đỏ kia là do gã hổn hà hổn hển đổ xuống.
Thấy gã mở cửa xuống xe, tôi lên nòng khẩu súng trong tay.
58.
Không ngờ, sau khi xuống xe gã cũng không hề tới gần biệt thự của tôi.
Mà lại giơ cao tay lên, khoảnh khắc gã mở lòng bàn tay ra, tôi thấy bên trong có một con gà con với bộ lông óng ả.
Nó nghển cổ ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào những thứ ngu ngốc xung quanh bằng đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu.
Xem ra bình thường được cưng chiều, sung sướng, cuộc sống cũng không tệ.
Cân nhắc đến việc trên thế giới này sẽ không thể có người thứ ba có thể làm được một việc không tưởng như nuôi gà rutin trong tận thế, tôi bèn mở cổng.
Cách lưới sắp điện cao áp, tôi cùng cậu trai bốn mắt nhìn nhau.
Gã bảo gã tên là Chu Diễm, là anh em thân thiết của Giang Từ.
Sau đó, gã bày cho tôi xem mấy thứ vật làm tin mà Giang Từ bảo gã mang tới.
Một con gà rutin, một quả táo, một quả cà chua, còn cả một con cóc nữa.
…
Giang Từ thực sự đã nuôi lớn những con nòng nọc đó rồi!
Sau khi khoe xong, tôi nhìn gã lại nhét những thứ đó vào túi như vật báu.
Tôi có hơi tò mò tại sao Giang Từ lại bảo Chu Diễm đến.
Nhưng sau đó, hành động của Chu Diễm khiến tôi ngây ra như phỗng.
Gã lấy cuốn sổ ghi nợ mà Giang Từ luôn cầm trong tay vô cùng quen thuộc với tôi.
Ở ngay trước mặt tôi, xé nó thành nhiều mảnh.
Cứ như là.
Hoàn toàn chặt đứt mối liên hệ mong manh duy nhất giữa tôi và Giang Từ.
Sau đó, gã ngước mắt lên, vẻ mặt thành thật nói với tôi:
– Nguyên văn lời anh Từ, con nợ số 001 Mộc Nhan, món nợ của cô đã được thanh toán xong.
Nói xong, phớt lờ vẻ mặt ngơ ngác của tôi, gã quay người rời đi.
Thấy vậy, tôi chợt mất khống chế, quên khuấy đi dãy lưới điện cao thế mà định đuổi theo gã.
Chu Diễm kinh hãi quay đầu lại:
– Chậm đã!
Tôi nghi hoặc, sao gã lại biết cấu trúc nhà tôi vậy?
Nhắc mới nhớ, lần trước, lúc tôi muốn đưa đồ cho Giang Từ, anh hình như cũng có phản ứng tương tự.
Đột nhiên, vô số thông tin lóe lên trong đầu tôi.
Tôi hỏi gã:
– Giang Từ đâu rồi?
Chu Diễm mím môi, trên mặt mang vẻ đau buồn:
– Anh Từ, anh ấy chết rồi.
59.
Tôi im lặng một lát, giọng điệu có chút phức tạp:
– Cậu nghĩ tôi là con ngốc à?
Gã giống như đang nói thầm:
– Không phải ngốc, là thiếu thông minh.
Tôi:
– Gì? – Nói rõ từng câu từng chữ. – Lời cậu nói, tôi không tin.
Chu Diễm nghiến răng:
– Tôi nói thật đấy, Mộc Nhan. Giang Từ chết rồi, đừng đợi anh ấy nữa!
Dứt lời, Chu Diễm bỏ chạy như bị chó rượt.
A?
Chắc là có chút hiểu lầm.
Tôi nói:
– Tôi không chờ anh ta.
Bị tôi làm cho nghẹn họng, Chu Diễm đột ngột dừng chân.
60.
Gã mặt đầy tức giận quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một cô ả cặn bã chuyên lừa tiền lừa sắc người ta vậy.
Rõ ràng là gã đầu têu trước, bây giờ lại có vẻ vô cùng tức giận như vậy.
Gã bực tức nói:
– Không được, mắc cái giống gì mà cô lại không đợi anh ấy hả? Cô có biết với điều kiện bản thân của anh Từ thì anh ấy muốn kiểu phụ nữ nào mà chả được! Bây giờ tại căn cứ, ngay cả những cô chiêu nhà thượng lưu trước kia, hay nữ minh tinh đỉnh lưu, có má nào mà không bám lấy anh ấy chứ! Nhưng đừng nói tới chạm vào, ngay cái ánh mắt cũng không thèm liếc người ta một cái! Đây còn bởi vì ai, không phải vì cô thì là ai! Cũng không biết rốt cuộc cô đã cho anh ấy uống thuốc lú gì nữa! Suốt ngày chỉ có gà con vịt con, đúng rồi, còn cả cóc nữa! Đưa một con cóc thôi cũng đủ khiến anh Từ mụ mị đầu óc! Chỉ cần ở cùng mấy thứ xấu xí này mà anh Từ có thể vui vẻ nguyên ngày!
Nói xong, giống như thực sự tức giận, Chu Diễm móc con cóc giơ ra trước mặt tôi.
Cùng cái thứ xấu xí đó bốn mắt nhìn nhau một lúc, tôi không nhịn được mà nhìn đi chỗ khác.
Chu Diễm càng thêm tức giận:
– Thứ đồ cô nhìn còn không muốn, vậy mà anh Từ còn trân quý nó như vậy! Cô có biết những con gà rutin trong căn cứ đã sinh sôi như nước lũ tràn bờ đê, nhưng thế rồi anh Từ vẫn không cho chúng tôi ăn! Lần trước có người trộm đi mấy con, liền bị anh Từ sắp xếp làm người tiên phong của nhóm tìm kiếm vật tư bảy ngày liền!
Úi…
Lời này tôi cũng không biết phải tiếp thế nào.
Nhưng cũng không ngăn được khóe miệng mình đã toét đến tận mang tai.
Nhìn cái dáng vẻ này của tôi, Chu Diễm tựa như đột nhiên bình tĩnh lại.
Gã chỉnh lại sắc mặt, nói với tôi rất nhiều chuyện.
Lúc rời đi, gã nghiêm trang nói với tôi:
– Mộc Nhan, chị dâu, tôi gọi cô một tiếng chị dâu. Cô chờ anh Từ một chút nữa được không?