SỔ NỢ NUÔI CON GÁI - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:04:42
Tưởng Trừng bỗng sốt sắng hẳn lên, nắm lấy tay thật nghiêm túc:
“Ai khách sáo với em chứ? Em là đây đánh bại bao nhiêu đối thủ cạnh tranh mới thành công ‘lên ngôi’ hả?!
“Đường Nam, em , , em đừng về như !”
cũng chẳng hiểu vì , hốc mắt bỗng cay cay, lỡ lời : “ em là con gái mà…”
“Em sốt hả?”
Tưởng Trừng sờ trán vẻ khó hiểu: “Nếu em là con trai, cũng chẳng tìm em .
“Mẹ cũng là con gái, thể vì em là con gái mà thích em chứ?!”
Giọng điệu của bình thường, cứ như thể đang một điều gì đó hiển nhiên vô cùng.
Thực tế thì, đây vốn dĩ là một điều hiển nhiên.
đúng khoảnh khắc câu mà cảm xúc bỗng chốc vỡ òa.
Nước mắt cứ như vỡ đê mà tuôn ngừng, dọa cho Tưởng Trừng sợ hết hồn.
Anh cuống cuồng tay chân lau nước mắt cho , luống cuống hỏi han:
“Em ? Nan Nan, em đừng mà!
“Nếu em gặp bố thì thôi, ép em.”
kìm nén nữa mà òa lên nức nở, bao nhiêu tủi và ấm ức dồn nén bao năm qua cứ như một câu chọc thủng, kiểm soát nữa mà trào dâng , đến mức chẳng nên lời!
, là con gái.
cũng là con gái, bà nội cũng là con gái.
Vì họ vì là con gái mà thích ?!
Rốt cuộc đây là của là của họ?!
thể chọn lựa cha , nhưng nếu thể chọn, nguyện trả bất cứ giá nào để bóp c.h.ế.t sự tồn tại của ngay từ trong trứng nước!
Vốn dĩ đây là một nghiệt duyên mà cả hai bên đều hề mong !
Hôm đó đến nấc cả lên trong xe của Tưởng Trừng, đến khi gặp bố mắt vẫn còn sưng húp.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mẹ thì vẫn còn nhớ , vô cùng nhiệt tình đón nhà.
“Nan Nan đây đúng ? Mấy năm gặp dáng thiếu nữ thế , đúng là duyên phận, vòng vòng hai đứa vẫn ở bên !”
Bố cũng tươi hớn hở, từ trong bếp cởi tạp dề chào hỏi .
kinh ngạc, vì ở nhà bố bao giờ mó tay việc gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/so-no-nuoi-con-gai/chuong-8.html.]
Sau khi đặt quà xuống xuống sofa, thấy bố đang tất bật trong bếp bỗng bật dậy.
Đây là một phản xạ điều kiện hình thành qua năm tháng, cứ hễ thấy khác việc là sẽ thấy bồn chồn trong lòng.
Vì ở nhà hễ cứ bố việc gì mặt là họ sẽ bắt đầu đập phá đồ đạc, mắng mỏ nhiếc móc .
Mắng điều, ý tứ, lớn lên kiếm việc , lấy chồng cũng chồng đánh cho xem.
Chẳng ai với em trai như cả, nó thể yên tâm thoải mái đó coi như thấy gì.
Nên khi thấy bố của Tưởng Trừng việc, cơ thể phản ứng cả khi não kịp nhận thức.
Mẹ của Tưởng Trừng khựng một chút, vươn tay giữ :
“Con gái con đứa đừng gì hết, tay tay ải hết cả đấy, mau ăn trái cây con.”
ấn mạnh xuống ghế sofa, lúc mới nhận phản ứng của quá khích.
Rõ ràng là kiếm đủ tiền, cũng cắt đứt liên lạc với gia đình.
Thế nhưng, những vết hằn khắc nghiệt suốt mười mấy năm qua in sâu , định hình thành một con khó lòng đổi.
thể về nhà nữa, nhưng thể thoát khỏi ảnh hưởng của họ.
Nó giống như xiềng xích vô hình, trói chặt lấy , lẽ cả đời cũng thể nào cởi bỏ .
…
Bố Tưởng Trừng đối xử với vô cùng , chắc hẳn họ sớm chuyện gia đình , nhưng hề nhắc đến nửa lời, cả bữa cơm chỉ chuyện vui vẻ với .
bao giờ cảm nhận khí gia đình thoải mái, vui tươi đến thế.
Ánh mắt của họ đều hướng về , sự chú ý cũng đặt cả , chủ đề câu chuyện cũng xoay quanh .
Điều khiến chút quen, nhưng cảm giác thì tệ.
Lúc về, bố Tưởng Trừng dúi tay hai phong bao lì xì dày, sơ sơ cũng một vạn tệ một cái.
từ chối nhận, nhất quyết đưa cho :
“Cầm lấy cháu, bao nhiêu , chỉ là chút lòng thành của bác trai bác gái thôi!”
Trong cuộc đời , phần lớn trải nghiệm đều là nơm nớp lo sợ, vắt óc suy nghĩ xem thế nào để xin tiền mà mắng, thật sự từng chuyện lớn tuổi nào nhất quyết dúi tiền cho như .
chút bối rối Tưởng Trừng, hy vọng thể giúp giải quyết tình huống .
Tưởng Trừng , chìa tay rút phong bao lì xì từ tay bố : “Để con cầm cho, con giữ giúp cô !”
Mẹ Tưởng Trừng véo yêu một cái, mắng: “Của Nan Nan đấy, dám giấu riêng xem đánh cho !”