Ta Muốn Kết Đạo Lữ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:41:50
"Trong pháp khí phong ấn tâm ma của Liên Sinh, đừng động thì hơn." Sư giơ viên trân châu lên cao hơn một chút.
Ta chằm chằm viên trân châu đen kịt , "Huynh lấy lệ khí ở Tru Tiên Đài, là để luyện chế pháp khí giúp Liên Sinh ?"
Sư gật đầu.
"Tâm ma của Liên Sinh, là chuyện gì?" Ta nhịn tò mò.
"Vừa mới hỏi chuyện của Liên Sinh nữa, quên ?" Sư liếc một cái.
Ta rụt cổ , lập tức im bặt.
Sư ném viên trân châu xuống Hoàng Tuyền, chắp tay lưng về.
Ta bĩu môi với bóng lưng của , chuyện treo Tru Tiên Đài lấy nước mắt, bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn.
Ta một lòng chỉ nghĩ cho bản , còn sư việc luôn đặt khác lên —đây, là cảnh giới mà vĩnh viễn thể đạt .
Ta đến cửa Tàng Phong Cốc, liếc mắt thấy một cô gái mặc y phục màu hồng phấn.
Nàng khí chất yêu kiều diễm lệ, dịu dàng mà hề thùy mị, khiến thấy mà thương, chỉ là vòng eo đầy đặn, mấy cân xứng với hình mảnh mai của nàng.
Đợi đến khi rõ vật trong tay nàng, đồng tử của khỏi co .
Ta bước thẳng đến mặt nàng, trầm giọng hỏi: "Ta thể xem chiếc trâm ?"
"Cái ư? Được thôi." Nàng đưa chiếc trâm cho .
Ta nhận lấy, cầm tay xem xét kỹ càng.
Đầu trâm hình đuôi cá, trâm khắc hoa văn sóng biển, đuôi trâm khắc hai chữ "Như Ý", đúng là chiếc trâm tặng Mộ Vân, chỉ thiếu mất một viên ngọc trai.
, vật tặng Mộ Vân, ở tay khác?
Đôi mắt cô gái mặc y phục hồng phấn gợn sóng, trông nàng vui vẻ: "Chiếc trâm là Mộ Vân tặng cho lâu đây."
Một câu , trong lòng lập tức dâng lên một cơn giận dữ vô cớ.
Mộ Vân thể đem tín vật tặng , tay tặng cho khác!
"Ngươi là tử Tàng Phong Cốc , thể giúp gọi Mộ Vân ?" Nàng khẽ .
Ta gượng : "Ngươi là gì của , tự tìm?"
"Hắn là tình lang của ." Nàng lấy một viên ngọc trai tròn trịa đưa cho : "Ta vô ý rơi mất một viên ngọc trai trâm, hỏi xem thể sửa ."
Nàng cúi đầu, rõ vẻ mặt: "Gần đây ít đến gặp lắm, ... thích quấn lấy ..."
"Tình lang, tình lang..." Ta chằm chằm viên trân châu trong tay nàng, cảm giác như nổ tung.
"Có thể sửa . Ta giúp ngươi đưa cho Mộ Vân." Sư bước đến bên cạnh, vỗ nhẹ vai tiện tay lấy cây trâm.
Mắt cô gái mặc y phục hồng phấn sáng lên: "Làm phiền Tiên quân."
"Có cô nương mang thai cốt nhục của Mộ Vân?" Sư hiền hòa hỏi.
Ta giật ngẩng đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-muon-ket-dao-lu/chuong-3.html.]
"Ôi, chuyện mà ngươi cũng ?" Nàng kinh ngạc thốt lên.
"Ừm." Sư gật đầu.
Vẻ mặt nàng thoáng ảm đạm: "Mộ Vân ở chỗ cả đêm, mà hề phát hiện thai."
Đầu óc ong ong, sư và nàng gì đó chẳng lọt tai câu nào, càng ả rời từ lúc nào.
Sao Mộ Vân thể vợ con còn trêu chọc ? Ta coi là bạn đời cả đời, còn , coi là gì?
Dưa Hấu
Định thần , giật lấy cây trâm từ tay sư , giận đùng đùng xông về phía Cốc:
"Muội ?" Sư vội giữ .
"Đi tìm Mộ Vân tính sổ!" Ta nghiến răng nghiến lợi.
Hắn nâng tay lên, như mà : "Cây trâm , là tặng ?"
", là tặng!" Ta giận điên : "Hắn thể thích , nhưng thể sỉ nhục như !"
Sư giữ chặt buông: "Muội đang quá kích động, bình tĩnh ."
"Bảo bình tĩnh thế nào !" Ta sắp phát điên : "Người mang cốt nhục của , mà còn dám cùng ..."
Tay đột nhiên truyền đến một trận đau nhói.
"Bạch Vô Nguyệt, nhéo đau !" Ta giật tay nhưng .
Hắn cúi đầu , sắc mặt âm trầm đáng sợ, như thể giông bão sắp ập đến, "Thế nào gọi là mật da thịt?"
"Thì... hôn một cái, ôm một cái..." Ta nuốt nước bọt, chột .
Yêu đương thì hôn trán, ôm ấp chẳng bình thường ? Hơn nữa, nên giận là chứ?
Vô tình liếc xuống, thấy bàn tay sư đang nắm lấy cánh tay khẽ run rẩy.
Run cái gì? Lạnh ?
Ta còn đang ngẩn thì buông tay , tự bỏ .
Thật là khó hiểu!
Bị sư gián đoạn, càng thêm bực bội.
cơn tức , nhất định xả!
6
Ta xoa xoa tay, định xông đến ruộng hoa thì sư .
Vẻ mặt khôi phục bình tĩnh, trông thản nhiên như chuyện gì, khác hẳn lúc nãy.
"Tiểu Như Ý, hùng hổ tìm như , kết quả chỉ một, là trở mặt thành thù." Khóe miệng nhếch lên, nhưng chút ý nào, "Ta hỏi , bỏ qua chuyện , là cho một bài học?"
Ta định mở miệng thì sư chặn họng.
"Nghĩ cho kỹ." Hắn , đôi mắt đen láy sâu thẳm, như vực thẳm dò đáy.
Ta nắm chặt tay, "Không thể bỏ qua dễ dàng như , cho , ai cũng thể động !"