Ta Muốn Kết Đạo Lữ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:41:51
"Được, giúp ." Sư lấy cây trâm từ tay , "Cứ coi như chuyện gì xảy , cố gắng giữ chân , khi trở về đừng để rời khỏi Tàng Phong Cốc."
Ta nghiến răng, "Hắn đem trâm tặng cho khác , sự thật rành rành đó, còn điều tra cái gì nữa?"
Sư mân mê cây trâm, "Cũng khả năng cây trâm của Mộ Vân rơi chỗ A Cửu, A Cửu hiểu lầm là Mộ Vân tặng cho nàng ."
"A Cửu?" Ta liếc sư , "Huynh còn cả tên cơ đấy?"
Sư khinh bỉ, "Biết , trăm trận thua, dũng mưu, đáng đời tra nam lừa gạt!"
"Bạch Vô Nguyệt!" Ta cảm thấy cơn giận vất vả lắm mới đè xuống bùng lên.
Đầu ngón tay sư khẽ động, trực tiếp đánh một đạo pháp quyết thức hải .
Như một gáo nước lạnh tạt thẳng mặt, tâm trạng lập tức bình tĩnh .
"Thanh Tâm Chú..." Ta hết lời để .
Sư vỗ vai , "Muội và Mộ Vân môn đăng hộ đối, yêu đương càng quang minh chính đại. Tiểu Như Ý, với tất cả ở Tàng Phong Cốc, là của Mộ Vân ."
"Ý của sư là, bảo tha thứ cho Mộ Vân, tiếp tục ở bên ?" Ta thể tin .
"Loại đàn ông trăng hoa ong bướm như , gì đáng để lưu luyến!" Sư cốc đầu một cái. "Ta chỉ bảo giữ chân , khiến rảnh để ý đến chuyện khác, chứ bảo tiếp tục thích ."
"Ồ." Ta xoa trán, " mà, ầm ĩ lên như , danh tiếng của chẳng càng thêm tệ ..."
Sư liếc xéo một cái, "Tiểu Như Ý, cái thứ gọi là danh tiếng , chắc là từng ?"
Ta: "..."
Ta cảm thấy tổn thương một vạn điểm.
7
Ta tìm Mộ Vân, bóng gió hỏi về cây trâm. Chàng bảo vô tình đánh rơi ở ruộng hoa, vẫn tìm thấy.
Chàng tỏ vẻ vô cùng áy náy với , đành giả vờ để bụng, sẽ tặng một chiếc hơn. trong lòng thì chửi rủa cả trăm ngàn .
Ta cẩn thận theo lời sư , công khai chuyện và Mộ Vân "tình ý ".
Người Tàng Phong Cốc ai nấy đều ngầm thừa nhận chuyện và ở bên .
Cốc chủ Vô Lượng Thiên Tôn với ánh mắt hiền từ hòa ái. Đôi khi, ánh mắt , cảm thấy tâm tư đen trong lòng đều phơi bày hết cả.
, vẫn Mộ Vân trả giá một chút.
Trước mặt , mật khoác tay , vẻ chim non nép .
Khi chỉ hai , mỗi mật, lấy lý do quy củ Thiên Tôn điện nghiêm khắc để ép cưới .
Ta cảm nhận rõ ràng sự thiếu kiên nhẫn của Mộ Vân ngày càng tăng.
Chàng nhiều kiếm cớ rời Cốc, cũng ngăn cản, chỉ lẳng lặng theo, cuối cùng đành bất lực bỏ cuộc.
Bị tra nam vô , giờ trở tay ngược tra, còn giả bộ vô tội, suýt chút nữa thì diễn hỏng.
Chỉ là, để lộ sơ hở, đành cố gắng nhịn xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-muon-ket-dao-lu/chuong-4.html.]
Khi giả vờ quanh co với Mộ Vân, sư vẫn đến tìm , chỉ thể tiếp tục nhẫn nại.
Bất tri bất giác, hôn lễ của Thanh Lâm và Liên Sinh đến.
8
Ngày đại hôn của Liên Sinh, gần như tất cả thần tiên ở Thiên giới mà còn nhớ mặt đều đến, thể là chúng thần vân tập.
Cuối cùng cũng gặp sư , về một hướng, nháy mắt với , sắc mặt lắm.
Ta theo ánh mắt sư , liếc mắt liền thấy cô gái mặc y phục màu hồng phấn – A Cửu.
Chỉ là, giờ nàng eo thon, sắc mặt tái nhợt, trông như thể gió thổi là ngã, đúng chuẩn một mỹ nhân ốm yếu.
Trên tay nàng còn bế một cục bột nhỏ hồng hào.
Ta trợn tròn mắt – đây là dùng yêu pháp gì mà nhanh sinh con ?
"Như Ý, nàng đang gì ?" Bên tai đột nhiên vang lên giọng của Mộ Vân.
"Không... gì." Ta vội vàng thu hồi tầm mắt.
khi về phía A Cửu nữa, thấy nàng nữa.
"Mộ Vân, thấy sư , với vài câu." Ta tươi như hoa.
Chàng gật đầu, những ngăn cản mà còn vẻ nóng lòng .
Ta chắp tay lưng bước vài bước, đầu thì thấy bóng dáng nữa.
Vội vã gặp tình nhân bé nhỏ như , chẳng lẽ ở Tàng Phong Cốc ? Ta nhịn bật .
Khi theo dấu vết sư để tìm , thấy con A Cửu .
"Sư , bên cạnh A Cửu, là con của nàng và Mộ Vân ?" Ta dò hỏi.
"Ừ." Giọng sư chút mệt mỏi, "Ta dùng chút thủ đoạn, giúp nàng sinh hạ đứa bé sớm hơn."
"Còn lâu mới đủ tháng, chỉ để cho Mộ Vân một bài học, cần đến mức ?" Da đầu tê dại.
Chuyện , sư chắc chắn trả giá nhỏ, thật gì.
Dưa Hấu
"Như Ý, phận của A Cửu ?" Sắc mặt sư vài phần ngưng trọng.
"Thân phận?" Ta bất giác căng thẳng, "Chẳng chỉ là một tiểu tiên nga thôi ?"
Sư thẳng , "Nàng thần, cũng chẳng tiên, mà là bán yêu."
"Bán yêu?" Lần , ngây , "Nàng ? Nếu , còn dám đến chịu chết..."
Thiên giới căm ghét yêu tộc đến tận xương tủy, gặp là giết. Nàng lấy dũng khí, dám xuất hiện gần Tàng Phong Cốc.
"Chịu chết?" Sư hừ lạnh, "Nàng đến chịu chết, rõ ràng là đến ôm cây đợi thỏ."
Ta ngơ ngác sư , "Vậy con thỏ... là ai?"