Tạ Thu Hoa - 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi muốn ở lì trong phòng cô ấy, vẽ cho cô ấy từ tối đến sáng.
Người ra mở cửa là anh Đao.
Anh ta cởi trần, khóa quần chưa kéo hết, đầu hổ xăm trên ngực anh ta nhe răng trợn mắt với tôi.
Tôi nhìn qua khe cửa, thấy A Phân quay lưng về phía tôi, cô ấy ngồi trên giường, đang chỉnh dây áo.
Ga giường hoa mẫu đơn nhàu nhĩ.
Tôi căm hận nhìn chằm chằm anh Đao, tên côn đồ này, tôi dồn hết sức đâm mạnh đầu vào bụng anh ta!
"Đồ xấu xa! Đồ biến thái! Chú bắt nạt A Phân!"
"Không được ức hiếp A Phân!"
Anh Đao bị đâm lảo đảo, hai cánh tay tôi nhanh chóng bị anh ta dễ dàng vặn ngược ra sau bằng một tay, tôi ra sức giãy dụa, chân không ngừng đá đạp anh ta.
Lúc này tôi thật hận mình nhỏ bé, chân quá ngắn.
Tôi đáng lẽ nên nghe lời Tạ Thu Hoa, uống nhiều sữa bò hơn chút.
Anh ta nhe răng trợn mắt: "Mày bị làm sao đấy?"
"Đao, anh buông con bé ra." A Phân bước tới.
Tôi lập tức nhào tới ôm chặt cô ấy: "A Phân, có phải chú đấy bắt nạt chị không?"
A Phân cười, miệng cô ấy luôn luôn mỉm cười, cô ấy xoa đầu tôi, "Không có, anh ấy không bắt nạt chị."
"Em không tin, chú đấy đang ức hiếp chị, chú đấy giỏi đánh người lắm."
Tôi ngẩng đầu nhìn A Phân: "Em vẽ tranh cho chị có được không? Vẽ cho chị thật nhiều thật nhiều tranh."
A Phân cười, hốc mắt lại ẩm ướt: "Xuân Vũ, chị không bị bắt nạt đâu, A Đao là bạn trai chị mà."
Anh Đao nhặt quần áo mặc vào, rất bất mãn nói: "Mày còn nói tao bắt nạt A Phân nữa, tao ném mày xuống lầu."
"Thôi đi, anh đừng dọa con bé nữa." A Phân vẫn cười.
Tối hôm đó, tôi nói với Tạ Thu Hoa tôi muốn tiếp tục học vẽ, trước khi tìm bà, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng.
Tạ Thu Hoa quả nhiên mắng té tát: "Lúc bảo vẽ lúc bảo không vẽ, tao bán cá mà như mày thì sớm chet đói rồi. Không có lần sau đâu, lần sau tao mà nghe thấy mày nói không vẽ nữa, về nhà mổ cá!"
Bà mắng tôi, nhưng sáng hôm sau, ngân hàng vừa mở cửa bà đã đến.
Bà nhờ Lão Tưởng tìm cho tôi một giáo viên tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Trung ương dạy tôi.
Thầy Chử sống ở trung tâm thành phố, hai ngày cuối tuần tôi đều đến đó.
Thầy có một đứa con trai bằng tuổi tôi, cũng học vẽ, tên là Chử Triệt.
Chử Triệt dường như rất ghét tôi, chưa bao giờ nói chuyện với tôi.
Thầy Chử bảo Chử Triệt tiện thể kèm tôi mấy môn văn hóa, lúc giảng bài cho tôi, cậu ta rất dữ dằn.
Nhưng những gì cậu ta giảng tôi đều có thể hiểu, cậu ta biết tôi không đọc được nhiều chữ, sẽ vẽ đủ loại hình để giải thích.
Lúc tôi về, vợ thầy còn bảo Chử Triệt đưa tôi ra bến xe buýt, dặn cậu ta nhìn tôi lên xe rồi mới được về.
Chử Triệt thường đưa tôi đến bến là quay người đi ngay.
Xe buýt rất lâu chưa đến, bên cạnh lại có một ông già khả nghi đứng đó.
Ở bến xe, ngoài tôi và ông già ra thì không còn ai khác, chỗ này lại hơi vắng vẻ.
Đột nhiên ông già nhào tới ôm chặt lấy tôi!
Tôi la hét, vung tay đánh ông ta, ông ta bịt miệng tôi kéo tôi về phía rừng cây phía sau.
Trong đầu tôi hiện lên ký ức mẹ kéo tôi ra ban công.
Tôi như con mồi bị chó săn ngậm chặt, nỗi sợ hãi tột độ xâm chiếm lấy tôi.
Con chó săn lại đột nhiên thả lỏng, lúc tôi ngã xuống đất, tôi thấy Chử Triệt đang cầm một gậy đuổi theo ông già.
Mãi đến khi ngồi ở đồn cảnh sát, nhìn thấy Tạ Thu Hoa cầm con dao mổ cá chạy đến, tôi mới oà khóc nức nở.
9
"Thằng chet tiệt kia đâu, tao chém mày!"
"Đồ khốn nạn, thằng đàn ông thối tha, thứ già mất nết!"
Tạ Thu Hoa chửi không ngừng, tôi biết bà rất giỏi chửi, có những từ ngữ không biết bà nghĩ ra kiểu gì.
Tối hôm đó Tạ Thu Hoa ngồi bên giường nhìn tôi rất lâu, đưa tay sờ má tôi, bà tưởng tôi ngủ rồi.
Ngày hôm sau bà không mở sạp, ở bên tôi cả ngày.
Người trong chợ đều tưởng tôi nghĩ quẩn, dù sao lần trước Tạ Thu Hoa đóng cửa sạp là khi chồng mất.
Ngày thứ ba, tôi dậy đi học.
Tạ Thu Hoa đưa tôi đến cổng trường, nhìn tôi bước vào cổng lớn rồi mới quay người đi.
Buổi chiều sau khi tan học, bà đến đón tôi, đưa tôi đi ăn cơm.
"Tôi không sao." Tôi nói bà về bán cá đi.
Bà gắp thức ăn cho tôi: "Vậy ăn nhanh lên."
Ngày thứ tư, Tạ Thu Hoa nhét cho tôi một chiếc điện thoại Nokia nắp trượt đời mới.
Trong điện thoại có số của bà, lưu là, chị Hoa.
A Anh sạp thịt heo bế con gái vừa tròn một tuổi đến khuyên tôi: "Ai bảo mày xinh đẹp, sau này kiểu gì cũng vẫn còn chuyện này, mày xem A Phan kìa, nó quen cả rồi, không thì sao nó lại chọn cái thằng côn đồ như A Đao làm bạn trai?"
"Mày xem chị Hoa kìa, mọi người đều gọi chị ấy là người đàn bà thép, dữ như đàn ông, đàn ông nào dám sờ mó ôm ấp chị ấy? Hay là mày cắt tóc ngắn đi, học chị Hoa dữ dằn một chút."
Tạ Thu Hoa đuổi bà ta đi: "Không biết nói chuyện thì đừng cố nói, đàn ông thối không quản được cái thứ của mình, lại trách đàn bà đẹp, trách người ta ăn mặc hở hang, con gái mày cũng đẹp, hay là bây giờ rạch mặt nó đi cho xong."
"Còn nữa, sau này nó bị đàn ông ức hiếp, mày mà còn mắng nó thì mày cũng đừng hòng làm mẹ nữa."
A Anh ôm chặt con gái, tức giận bỏ đi.
Còn tôi thì mắt nóng bừng.
Tạ Thu Hoa rất nghiêm túc nói với tôi, chuyện này xảy ra, tôi không có lỗi gì cả.
Cuối tuần tôi vẫn đến nhà thầy Chử học vẽ, học bổ túc các môn văn hóa.
Xe buýt còn chưa đến trạm, đã thấy Chử Triệt đợi ở đó từ xa.
Sau đó cậu ấy đưa tôi ra bến xe buýt, đợi tôi lên xe, nhìn theo xe đến khi xe đi khuất.
Lúc dạy kèm tôi không còn dữ dằn như trước nữa, mỗi lần tôi làm sai, cậu ấy định nổi cáu, giọng vừa lên cao một chút, nhìn vào mắt tôi lại dịu xuống ngay.
Ngoài ra, cậu ấy vẫn không nói chuyện nhiều với tôi.
Có hôm tôi hỏi có phải cậu ấy ghét tôi không.
Cậu ấy rất lâu sau mới nói: "Tôi không ghét cậu, tôi ghét chính bản thân mình."
"Hả?"
Cậu ấy thở dài: "Cậu vẽ bừa thôi cũng đẹp, tôi cố gắng như vậy, ba tôi vẫn nói tranh tôi vẽ tệ, nói tranh của tôi không có hồn."
"Nhưng tôi rất ngưỡng mộ cậu, cậu có ba mẹ tốt như vậy."
Tôi rất muốn được sinh ra trong một gia đình bình thường, ba mẹ yêu thương nhau, ba mẹ yêu thương tôi.
"Cậu vẽ đẹp hơn tôi thật, tôi cũng nghĩ thông rồi, học cái khác sớm một chút sẽ tốt hơn."
Chử Triệt rất nhanh đã nói thật với thầy Chử và mẹ mình, không thi vào trường mỹ thuật nữa.
"Cậu định đăng ký trường nào?" Tôi hỏi cậu ấy.
Cậu ấy đút tay vào túi quần, sau khi không học vẽ nữa, trông cậu ấy thoải mái hơn nhiều, nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.
"Thanh Hoa đi."
Tôi: "..."
…
Từ xa đã thấy bóng dáng quen thuộc ở cổng trường.
Khẽ khom lưng, cũng đút tay vào túi quần, nhưng lại rất không tự nhiên, cổ xăm đầy hình.
Lúc tôi nhìn thấy ông ta, ông ta cũng nhìn thấy tôi, cười hề hề đi về phía tôi.
Hắn là cậu tôi, ông ta ra tù rồi.
10
"Xuân Vũ, càng lớn càng xinh đẹp, cậu suýt nữa không nhận ra."
Ông ta nhe hàm răng vàng khè, bước đến kéo tôi: "Cậu là người thân duy nhất của mày trên đời này, mày đi với cậu."
"Tôi không đi với ông, tôi không đi."
Tôi giằng tay ra, móc điện thoại gọi cho Tạ Thu Hoa.
Còn chưa kịp bấm số, điện thoại đã bị giật lấy.
"Tạ Thu Hoa đúng là lắm tiền, mua cho mày món đồ tốt như vậy, mày còn là học sinh, cần gì điện thoại, cho cậu dùng mấy ngày."
Mười mấy năm trước ông ta phạm tội ngồi tù, phạm tội bắt nạt phụ nữ, trước khi vào tù, mẹ tôi dẫn tôi đi tìm ông ta, nhét cho ông ta mấy trăm tệ bảo ông ta bỏ trốn.
Ông ta chê ít, lảm nhảm chửi rủa, vung tay định đánh mẹ tôi.
Mẹ tôi rất sợ ông ta.
Trên đường về, mẹ tôi vào một cửa hàng mượn điện thoại bàn gọi một cuộc, ra ngoài đi rất nhanh, như muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ, kể cả cái bóng của chính mình.
Tôi nhanh chóng không theo kịp mẹ.
Tôi bị bỏ lại ở ngã tư xa lạ, không phân biệt được đâu là đường về nhà.
Tôi lập tức xác định được một chuyện:
Mẹ sẽ không quay lại tìm tôi.
Tôi, bị bỏ rơi rồi.
Nước mắt rơi lã chã, nhưng không dám khóc thành tiếng.