Tạ Thu Hoa - 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Mẹ thường dọa tôi, con nít hay khóc, gấu ác quỷ sẽ đến ăn thịt nó.
Sau này tôi mới biết trên đời này vốn không có gấu ác quỷ, chỉ có người mẹ không muốn dỗ con.
Lúc đó Tạ Thu Hoa đạp chiếc xe ba gác chở cá đi qua trước mặt tôi, đạp được mười mấy mét, cuối cùng cũng dừng lại.
Bà quay đầu lại, hung dữ gọi tôi lên xe.
Thùng xe ba gác vừa bẩn vừa tanh, bóng lưng Tạ Thu Hoa đạp xe như một ngọn núi nhỏ.
Nhưng lại khiến tôi yên lòng khó hiểu, tôi biết đi theo bà, tôi sẽ về được nhà.
Tôi giằng tay khỏi cậu, liều mạng chạy về phía sạp cá ở chợ nông sản Tạ Ký.
Trong lòng có một giọng nói rõ ràng vô cùng: nơi đó mới là nhà của tôi.
Cậu đuổi kịp rất nhanh.
Tạ Thu Hoa đang mổ cá, cầm con dao mổ cá bảo vệ tôi sau lưng, lưỡi dao áp đến cổ cậu tôi, hung thần ác sát đe dọa ông ta: "Mày mà động vào nó nữa, có tin tao chặt mày không!"
Cậu tôi chỉ vào mũi bà, mắng: "Tao là cậu ruột của nó, mày mẹ nó là cái thá gì? Trước kia tao không có cách, bây giờ tao ra rồi, sau này tao chăm sóc nó."
Tạ Thu Hoa không nhanh không chậm, vào nhà lật sổ hộ khẩu ra, ném vào mặt cậu tôi:
"Mày nhìn cho rõ, trong sổ hộ khẩu tao là cái gì của nó, làm gì đến lượt cái thằng có tiền án như mày chăm sóc nó hả? Mày phạm tội rồi, cái tội hiếp dâm chó má, thử kiện lên tòa xem pháp luật đứng về bên nào?"
Bà dường như đã chuẩn bị sẵn.
Chợ rất đông người, bắt đầu chỉ trỏ cậu tôi, anh Đao cũng dẫn người đến.
Cậu tôi mặt mày xám xịt chuồn mất.
Qua đám đông, tôi thấy anh Đao dẫn người đi theo sau cậu tôi.
Tôi muốn đưa tay nhặt sổ hộ khẩu lên, mới phát hiện tay phải bị trật khớp, chắc là lúc giằng co với cậu bị thương, đau đến mức giờ mới cảm nhận được.
Trong sổ hộ khẩu, ở trang của tôi, cột "Chủ hộ hoặc quan hệ với chủ hộ" điền là "Con nuôi".
Tạ Thu Hoa đã làm xong toàn bộ thủ tục nhận nuôi tôi, có giấy chứng nhận nhận con nuôi, là người giám hộ của tôi trước khi tôi trưởng thành.
Bà lật từng trang cho tôi xem: "Mày biết năm đó tao chạy mấy thủ tục này mất mấy lượt không? Bán cá còn không mệt người mệt tâm bằng, suýt nữa tao định không nhận mày về nữa..."
Bà vẫn còn lảm nhảm, tôi trực tiếp nhào vào lòng bà, ôm chặt lấy bà.
Tạ Thu Hoa không quen thân mật với người khác như vậy, người cứng đờ, tay chân luống cuống đẩy tôi ra nói: "Làm gì đấy, mau đi luyện vẽ đi, hai ngày nữa là thi năng khiếu rồi! Dậy dậy!"
Tôi không buông tay, bà lại gỡ tay tôi ra.
Tôi đau đến kêu lên, bà lại lập tức buông ra, ngay đêm đó đưa tôi đến bệnh viện khám tay.
11
Tôi với tay phải bó bột đến điểm thi, may mà tôi thuận tay trái, thi năng khiếu không bị ảnh hưởng.
Điểm văn hóa thi đại học cũng không tệ, vượt qua điểm chuẩn văn hóa của Học viện Mỹ thuật Trung ương 145 điểm.
Thầy Chử và vợ thầy gọi điện thoại đến chúc mừng tôi, vợ thầy ở đầu dây bên kia vui mừng đến bật khóc.
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật Trung ương, Tạ Thu Hoa định đóng sạp cá ăn mừng.
Nhưng bà nghĩ đến mỗi lần đóng sạp cá đều xảy ra chuyện không hay, không may mắn.
Thế là bà vẫn mở sạp cá, trên sạp dán một tờ giấy viết:
Hôm nay cá tự chọn, giá trả tùy ý.
Chị cả Tạ không biết nghe ngóng được tin tôi thi đỗ Học viện Mỹ thuật Trung ương ở đâu, đặc biệt gọi điện thoại cho Tạ Thu Hoa.
"Tao thấy mày điên rồi, học nghệ thuật là đốt tiền, mấy năm nay mày tiết kiệm được không ít tiền nhỉ, lại đổ hết vào cái thứ con hoang đấy? Mày nghĩ kỹ xem, nó là cái thá gì của mày?"
Bà ta khuyên Tạ Thu Hoa đừng cho tôi đi Bắc Kinh, nơi xa xôi như vậy, một đi không trở lại, lại nói có thể tìm giúp tôi một công việc ở Hồng Kông, hai năm nữa tìm một người để gả tôi đi.
"Mày là cái thá gì của tao? Mày bớt lo chuyện của tao đi, sau này đừng làm phiền cuộc sống của tao và Xuân Vũ nữa."
Tạ Thu Hoa cúp điện thoại, rồi chặn luôn số.
Bà lấy ra cuốn sổ tiết kiệm từ trong đống quần áo xếp tầng tầng lớp lớp, nhét vào tay tôi.
Ngân hàng đã khuyến khích làm thẻ từ lâu, bà vẫn thích cầm sổ tiết kiệm đi gửi tiền.
"Xuân Vũ, người ở phố Tứ Hải cả đời cũng không đi ra ngoài được, đó là toàn bộ thế giới của họ, cũng là toàn bộ thế giới của tao, nhưng mày không thế, mày phải đi ra ngoài, thế giới của mày lớn lắm.”
"Mày học vẽ, đi nhiều nơi khác nhau nhìn ngắm mới vẽ đẹp được."
Tôi kìm nước mắt, cúi đầu nhìn con số trên sổ tiết kiệm: “Chị Hoa, chị thật giàu."
Tôi phải cầm lấy, cầm lấy mới khiến Tạ Thu Hoa yên tâm.
Tạ Thu Hoa rất tự hào: "Đương nhiên, càng ở một mình, càng phải tiết kiệm nhiều tiền."
Đêm khuya, ngoài cửa sổ phòng tôi, có một vầng trăng to tròn đang treo trên bầu trời đêm nhỏ bé.
Có lẽ là quá vui, tối hôm đó Tạ Thu Hoa uống rất nhiều rượu.
"Chị Hoa, lúc đầu sao chị lại chọn ba em?" Tôi nhân cơ hội hỏi.
"Đương nhiên là vì Lý Vĩnh Quân đẹp trai, sau này mày lấy chồng đừng như tao, mày phải tìm người vừa đẹp trai, còn phải một lòng một dạ tốt với mày." Tạ Thu Hoa nói.
Tôi cũng biết, năm đó không phải Tạ Thu Hoa không chịu ly hôn, mà là ba tôi không chịu ly hôn.
Tạ Thu Hoa chưa bao giờ cãi vã ầm ĩ, bà nói: "Tao mà cứ cãi vã ầm ĩ, mỗi ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào đàn ông, tao còn bán cá thế nào? Kiếm tiền thế nào? Tiền tốt hơn đàn ông nhiều."
Tôi chưa bao giờ thấy Tạ Thu Hoa nói nhiều như vậy, bà bắt đầu kể chuyện hồi tôi còn nhỏ.
12
"Hồi mày mới ba tháng tuổi, Trần Mỹ Nghi bỏ mày lại, không biết đi đâu, Lý Vĩnh Quân bế mày đến cho tao, bảo tao chăm sóc mày mấy ngày."
"Hồi nhỏ mày xinh lắm, sinh ra đã là kiểu người đáng yêu, cả chợ ai cũng thích bế bồng trêu chọc mày, lúc đó tao nghĩ, giá mà mày là con tao thì tốt, nhưng mày lại là con của Trần Mỹ Nghi, thực ra nó cũng không hận con, chỉ là nó không biết yêu mày thế nào."
"Trên đời này rất nhiều người không biết yêu người khác."
"Đó cũng không phải lỗi của nó, nó chưa từng được yêu."
Tôi nghĩ, ba mẹ ruột của Tạ Thu Hoa chắc chắn rất yêu bà.
Bà vừa nói vừa trách móc ba tôi: "Ba mày xấu xa, ba mày mới là người xấu xa nhất..."
"Ổng không yêu tao, cũng không yêu Trần Mỹ Nghi, ổng chỉ yêu bản thân mình."
"Xuân Vũ à, mày thay tao đi xem cái thế giới rộng lớn ngoài kia..."
Tôi cất kỹ sổ tiết kiệm, một xu cũng không tiêu, không lâu sau bắt đầu gửi tiền vào đó.
Thầy Chử gửi tranh của tôi đi dự thi, đoạt giải nhất, tranh được một vị giám khảo nước ngoài mua ngay tại chỗ.
Chử Triệt cuối tuần thường đến tìm tôi, dẫn tôi đi dạo các bảo tàng nổi tiếng, tìm đồ ăn ngon khắp nơi, chưa bao giờ cần tôi chuẩn bị trước, chỉ cần đi theo cậu ấy là được.
Nghỉ hè nghỉ đông chúng tôi cùng nhau về nhà, cậu ấy sẽ đưa tôi về phố Tứ Hải trước rồi mới vào thành phố.
Cứ như vậy mấy học kỳ, năm ba đại học, cậu ấy tỏ tình với tôi.
Lúc đó có một anh khóa trên theo đuổi tôi rất ồn ào, hoa và quà không ngừng.
Cuối tuần Chử Triệt đạp xe đến tìm tôi, đúng lúc nhìn thấy anh khóa trên lái xe mui trần chở hoa đến tặng tôi.
Tôi chạy đến kéo Chử Triệt, nói: "Giúp tôi một chuyện, giả vờ làm bạn trai tôi hai phút thôi."
Sau khi đuổi được anh khóa trên, Chử Triệt nói: "Tôi không muốn giả vờ làm bạn trai cậu, tôi muốn làm bạn trai thật của cậu, tôi thích cậu, Trần Xuân Vũ."
Tôi cũng không lập tức đồng ý cậu ấy, lúc đó tôi không chắc mình có thích cậu ấy không, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để xây dựng một mối ràng buộc mới với cậu ấy.
Chử Triệt không thất vọng, cũng không nản lòng, cậu ấy đối xử với tôi như trước, không cố ý lấy lòng tôi, cũng không làm bất cứ điều gì khiến tôi khó chịu.
Hai năm sau khi tốt nghiệp thạc sĩ mỹ thuật, tôi tỏ tình với Chử Triệt.
Vài năm sau, tôi bắt đầu tổ chức triển lãm tranh ở khắp nơi trên thế giới, một bức tranh có thể bán được hàng trăm vạn ở Christie's.
Tiền bán tranh, tôi đều gửi hết vào tài khoản của Tạ Thu Hoa.
Tôi để bà muốn tiêu thế nào thì tiêu, nhưng bà vẫn bận trộn ởcái sạp cá cũ.