Tái Giá Gả Cho Hán Phu Thô Lỗ - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:43:12
Hạ nhân lĩnh mệnh, lập tức mời Quý Ninh Sanh về phía tây viện.
Quý Ninh Sanh liếc cửa, đánh giá thế mưa một hồi, ôm quyền thi lễ:
“Đa tạ. Vậy hôm nay xin phiền.”
Bỏ qua bộ dạng rách rưới bề ngoài, quả là phong thái bất phàm.
Phụ mẫu ngừng thở dài.
“Tạ ơn trời đất, vị lang quân họ Quý là đường hoàng, hề quấn lấy buông.”
“Còn cái tên Trần Cảnh , thật sự quá đáng! Hắn cưới con gái , thì cũng chớ nên ném tú cầu bừa bãi!”
“ ! Nếu ông trời thương xót, con gái chúng suýt chút nữa thì hỏng cả thanh danh! Hắn nghĩ đến hậu quả ư? Nếu quả cầu thật rơi tay ăn mày thì ?!”
Ta cũng âm thầm thở phào một .
Tú cầu ném trúng Quý Ninh Sanh, xét cho cùng… cũng là phúc trong họa.
04
Đêm , một trận mưa lớn kéo dài suốt canh trường.
Trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mơ, như rơi cảnh giới lẫn lộn giữa tiền kiếp và mộng ảo.
Ta mộng thấy ngày Trần Cảnh tử vong.
Hắn c.h.ế.t khi đang đường phụng mệnh triều đình tróc phỉ, vong vì nước.
Khi quân binh tìm t.h.i t.h.ể , Trần Cảnh trong lòng còn ôm chặt một hài tử quan gia cướp .
Hài tử nhờ lấy che chở, mới thể giữ tính mạng.
Trần Cảnh vốn là kẻ thiên tính lãnh đạm, đối nhân xử thế đều xa cách lạnh nhạt.
Bên từng nữ sắc vây quanh, với cũng chỉ là khách sáo giữ lễ.
Ngay cả với hai hài tử do sinh, cũng chẳng quá mặn mà.
Ta từng nghĩ, như thể vì một đứa bé xa lạ mà cam nguyện dâng cả tính mạng.
Sáng sớm hôm , An Lạc gọi dậy:
“Tiểu thư! Kẻ phụ bạc tới cửa !”
Ta phản ứng chậm nửa nhịp, mới kịp hiểu, cái gọi là “kẻ phụ bạc” trong miệng An Lạc, chính là Trần Cảnh.
Ta rửa mặt y phục, bước gặp .
Chuyện đến nước , nhiều điều thành định . vẫn một lời giải đáp.
Khi gặp Trần Cảnh, mặc một cẩm bào lam quý, còn vẻ nghèo hèn như .
Người nọ đó, tay chắp lưng, tuy tuổi còn trẻ, song mang theo khí thế lão luyện từng trải nơi quan trường.
Quả nhiên… cũng trọng sinh .
Ta chậm rãi bước về phía .
Vừa trông thấy , Trần Cảnh khẽ gật đầu, mở lời rõ mục đích:
“Thẩm tiểu thư, những vật là do nàng từng ban tặng, nay xin trả nguyên vẹn.
“Ngoài , ngân lượng , xem như là chút đền bù của dành cho nàng.”
Ta tùy ý liếc qua — văn phòng tứ bảo, cổ bản hiếm , chặn giấy bằng ngọc dương chi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tai-gia-ga-cho-han-phu-tho-lo/3.html.]
Quả nhiên đều là những vật từng đưa tặng thuở .
Ta khẽ , hỏi một câu: “Vì ?”
Tiền kiếp, nhận lấy tú cầu của , ngày đại hôn, đối với vẫn thủy chung nhu hòa như nước thuở ban đầu.
Giữa và , tuy chẳng lời thề son sắt, song cũng từng xảy điều chi bất hòa.
Thẩm gia dốc lực trợ giúp , khắp nơi lo liệu, rải bạc khắp chốn, vì mở lối tiến , đưa lên như diều gặp gió.
Hắn cũng thủ vai một vị Thẩm gia hiền tế vô cùng chu .
Ta thực chẳng hiểu, trọng sinh trở , cớ lạnh nhạt đến nhường .
Ta gương mặt quen thuộc mà nay bỗng trở nên xa lạ mắt, bất giác đưa tay , chạm khẽ vị lang quân trẻ tuổi năm xưa từng là của riêng .
Cử chỉ , chẳng liên can gì đến phong tình ái luyến.
Chỉ là… một chút hoài niệm.
Nào ngờ, Trần Cảnh bỗng vung tay gạt phăng.
Trên mặt đất còn đọng mưa, rêu xanh phủ dày. Ta chân trượt một cái, nghiêng ngã về một bên.
Ngay khi tưởng chừng sẽ va đầu tảng đá Thái Hồ gần đó, eo chợt siết chặt, một vòng tay vững vàng đỡ lấy .
Ta đầu , bắt gặp gương mặt của Quý Ninh Sanh.
Hắn y phục sạch sẽ, mặt mày rửa sạch tinh tươm, … quả là tuấn lạ thường.
Khác hẳn phong thái thư sinh nhã nhặn của Trần Cảnh, thiên về nét cường kiện hào sảng, toát vẻ tuấn dật của kẻ chinh chiến sa trường.
Tay vô thức nắm lấy vạt áo , song lẽ vì thể quá đỗi rắn chắc, nắm hụt .
Thấy vững, Quý Ninh Sanh lập tức buông tay, lui một bước, giữ lấy cách:
“Thẩm tiểu thư, xin cẩn thận.”
Mà lúc , chẳng riêng gì kinh ngạc bởi dung mạo của Quý Ninh Sanh, ngay cả Trần Cảnh cũng sững sờ.
Hắn nhận Quý Ninh Sanh.
Tiền kiếp hai từng cùng triều quan, về Quý Ninh Sanh trở thành đại tướng quân lừng danh thiên hạ, Trần Cảnh há thể nhớ?
“Là ngươi…”
Trần Cảnh :
“Các ngươi…”
Ánh mắt về phía , ẩn chứa tia giận dữ:
“Người nhận tú cầu hôm qua, là ?”
Ta nhịn bật :
“Trần Cảnh, nếu tú cầu rơi trúng kẻ khác, liệu ngươi còn phản ứng lớn thế ?”
Trần Cảnh mím chặt môi, cuối cùng thêm lời nào. Hắn khẽ gật đầu cáo từ:
“Thẩm tiểu thư, bất luận thế nào, vẫn nguyện nàng bình an. Chỉ là… một , vốn định sẵn chẳng sống bao lâu.”
Dứt lời, lưng rời .
Quý Ninh Sanh bên cạnh, đương nhiên hiểu đầu đuôi .
Hắn cách an ủi :
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Vị , là tân khoa trạng nguyên của hôm qua, cũng là cố nhân của Thẩm tiểu thư chăng? Thẩm tiểu thư, mong đừng quá bận lòng.”