TÂN NƯƠNG THỨ SÁU - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:07:49
9
Thị vệ áp giải Nguyễn Uy và Trương thị ngay chút do dự.
Đi đến giữa sân, Trương thị đột nhiên hét toáng lên: "Tường của ? Bức tường đó là do phụ đặc biệt mời về bày cục phong thủy, biến mất ?"
Thẩm Châu vốn ở phía , thì chậm rãi đầu :
"Ồ, bức tường đó khắc chế mệnh cách của bổn tướng, nên đập bỏ ."
Nói xong, chắp tay lưng, tiếp tục thong dong bước ngoài, căn dặn:
"Đã là một nhà , bày bố phong thủy thì đừng chỉ nghĩ đến . Bổn tướng quan trong triều, kiêng kỵ nhất mấy thứ . Các ngươi đều là lũ vô dụng, dù bày bố cẩn thận đến cũng chẳng ích gì, cứ dựa theo bổn tướng mà tính."
10
Thẩm Châu yêu bài, dẫn theo chúng thẳng trung điện.
Hoàng thượng liếc mấy trong điện, bóp sống mũi, trong mắt chút phiền muộn:
"Thẩm tướng, chuyện gì nữa? Nhà bọn họ cũng nợ ngươi bạc ?"
Trương thị lập tức quỳ sụp xuống đất, gào:
"Hoàng thượng, ngài chủ cho chúng thần ! Vị Thẩm tướng thực sự quá ngang ngược, dẫn đến phủ chúng thần , một lời phá tan tành viện tử, còn lão gia nhà thần mang theo của hồi môn! Nhà thần sớm đoạn tuyệt quan hệ với con sói con đó, hoàng thượng ngài cũng mà!"
Nguyễn Uy cũng đỏ hoe mắt quỳ xuống, chắp tay thưa:
"Lão thần dù hiện nay còn tác dụng, nhưng năm xưa cũng từng lập công lớn cho Đại Diệp, nay một hậu bối sỉ nhục như , kính mong hoàng thượng chủ!"
" , hoàng thượng! Không chỉ sỉ nhục bọn thần, Thẩm tướng còn để hoàng thượng mắt!
"Vài ngày hoàng thượng mới hạ chỉ để Nguyễn Miên Miên hòa , mà hôm qua dám trái lệnh, cưới Nguyễn Miên Miên về! Hắn đúng là ý phản nghịch!"
…
Phu thê Nguyễn Uy một , một tiếp lời, giống hệt năm xưa khi ức h.i.ế.p mẫu .
Hoàng thượng phất tay, vẻ mặt "Trẫm đều hiểu cả", đó sang Thẩm Châu:
"Thẩm tướng, ngươi thành là con gái ruột của Ung quận vương ? Sao giờ thành nàng ?"
Nhắc đến "nàng ", giọng điệu của đế vương còn mang theo chút khinh miệt.
Thẩm Châu thì vẫn ung dung, nhanh chậm mà đáp:
"Ban đầu đúng là con gái ruột của Ung quận vương. Thần vì lễ thành với nàng mà đãi mấy trăm bàn tiệc cưới, mà nàng bỏ trốn. Hoàng thượng cũng , bổng lộc của thần nhiều, một bữa tiệc chỉ tiêu sạch bạc trong túi, thần còn vay thêm năm trăm lượng, khiến cho cuộc sống vốn dư dả của thần nay càng khó khăn hơn…"
Hoàng thượng hít sâu một , nhắm mắt , liên tục day trán.
"May mắn , Nguyễn cô nương tham dự lễ thành của thần. Thần gặp yêu, nàng cũng gặp thương. Thần tuy lớn tuổi bằng Nguyễn hầu, nhưng những năm qua vì quốc gia mà hao tổn tâm lực. Hoàng thượng thể xem, trong triều , vị đại thần nào trạc tuổi thần mà tam thê tứ , con cái đầy đàn? Chỉ thần, một lòng vì nước, đến mức trì hoãn chuyện chung đại sự của chính ."
Vừa , Thẩm Châu lấy một chiếc khăn thêu kim tuyến , cứng rắn lau khóe mắt, dáng vẻ như thể trái tim chịu tổn thương lớn.
Hoàng thượng vốn giỏi hòa giải.
Dù triều đình bây giờ vẫn dựa Thẩm Châu, luôn thời thế, lập tức an ủi:
"Trẫm Thẩm tướng vì triều đình tận tâm tận lực, chỉ là Nguyễn cô nương vốn dĩ hòa . Trẫm hạ chỉ, ngươi thành nàng chẳng là tát mặt trẫm ?"
Thẩm Châu ngẩng đầu:
"Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn là cho đích nữ của Nguyễn hầu. Nguyễn hầu còn rằng ông đoạn tuyệt quan hệ với Nguyễn cô nương từ lâu. Nếu quan hệ, thì Nguyễn cô nương thể lấy phận đích nữ của Nguyễn hầu để hòa ? Triều đình chúng , chẳng lẽ chuyện dân thường hòa ?"
Cả đại điện rơi im lặng. Nguyễn Uy và Trương thị liếc , trong chốc lát gì.
Thẩm Châu nhân cơ hội bồi thêm một nhát dao:
"Nếu Nguyễn Miên Miên hòa , thì nàng là nữ nhi của Nguyễn gia. Thần đương nhiên thể vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến quan hệ hai nước. đúng lúc quốc khố đang eo hẹp, của hồi môn do Nguyễn gia tự nghĩ cách mà chuẩn . Thêm nữa, thần hôm qua cưới thê tử cũng tiêu tốn ít, dù cũng là cưới nữ nhi của Nguyễn hầu, thể gả, nhưng bạc thì trả. Cũng nên bù đắp cho thần chút tổn thất tinh thần, chuyện thần nhận thiệt thòi một chút cũng .
" nếu Nguyễn hầu thừa nhận Nguyễn Miên Miên là nữ nhi của , nàng chỉ là một dân nữ bình thường, thể hòa . Thánh chỉ ban , triều đình thể sáng ban chiều đổi, Nguyễn gia đưa một nữ nhi khác công đạo. Nếu , chính là khi quân, Nguyễn gia chịu tội tru di cửu tộc!"
Một câu dứt lời, sắc mặt Nguyễn Uy và Trương thị tái mét, tiến thoái lưỡng nan.
Hoàng thượng vốn ý thiên vị Nguyễn Uy, dù những năm qua cũng luôn thiên vị như .
Nếu hôm nay trong điện là một đại thần khác, tin rằng sớm xử lý .
hết đến khác, Thẩm Châu là hoàng thượng đang trọng dụng, khiến cũng khó xử.
"Nếu , Nguyễn hầu cứ về bàn bạc với phu nhân, trong ba ngày cho trẫm một câu trả lời."
11
Về đến tướng phủ, Thẩm Châu càng nghĩ càng thấy lỗ nặng, liền bóp cằm , cảnh cáo:
"Đừng tưởng bổn tướng coi trọng ngươi! Nếu vì hai cái mỏ , hôm nay bổn tướng tống ngươi hòa !"
Mắng xong vẫn hết giận, rút khăn tay lau lau ngón tay, đó đầy ghét bỏ mà ném thẳng mặt :
"Hai lượng bạc, nợ !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tan-nuong-thu-sau/chuong-3.html.]
Nói xong, bước như một cơn gió.
Đợi Thẩm Châu , mặt cảm xúc bước phòng, lao thẳng lên giường đến chảy cả nước mắt.
Những năm qua, và mẫu chịu bao nhiêu thiệt thòi tay phu thê Nguyễn Uy.
Ta quyền thế, thể báo thù, nhưng đời luôn trị bọn họ.
*** Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối, các bạn iu đừng REUP của mk nhoa!!!!***
Dù cho bọn họ hoàng thượng chống lưng nữa.
12
Nguyễn Uy khi còn trẻ là một vị tướng quân lừng lẫy.
Hắn và hoàng thượng quen từ thuở nhỏ, tình như .
Những năm đầu hoàng thượng lên ngôi, Đại Diệp loạn trong giặc ngoài.
Hoàng thượng trấn giữ triều đình, chấn chỉnh quốc chính, còn Nguyễn Uy thì ăn ngủ trong quân doanh, đông chinh tây phạt, bốn năm trời về nhà.
đánh trận thì tốn bạc lắm, đánh mấy năm, quốc khố cạn kiệt, hoàng thượng hết cách bèn sang nước láng giềng vay tiền.
Mượn ba ngàn năm trăm ức lượng, là chia mười năm để trả, ai ngờ lão hoàng đế bên đó vô cùng xảo trá.
Lúc đầu, lão tỏ vẻ hào phóng, đưa một ngàn ức cứu nguy.
Đợi Nguyễn Uy đánh tiếp mấy năm, bạc cũng tiêu gần hết, chuẩn sang lấy nốt còn thì lão hoàng đế nhạt:
"Hừ! Đồ ngốc! Trước tiên, trả năm ngàn ức chuyện tiếp!"
Nguyễn Uy mà choáng váng, hỏi ở cái năm ngàn ức đó.
Lão hoàng đế đến là đắc ý, xoa xoa tay:
"Mượn ba ngàn năm trăm ức, tính cả lãi là năm ngàn ức! Muốn vay tiếp ? Trả tính !"
Nguyễn Uy đụng dân cho vay nặng lãi , nhưng đánh , đành ôm đầu với hoàng thượng.
Khóc xong, hai cắn răng nghĩ cách.
"Thương nhân họ Hoàng bốn, năm mỏ, buôn bán muối sắt khắp thiên hạ.
Lại chỉ một mụn con gái, là… Nguyễn khanh, ngươi nghĩ cách cưới con bé đó ?"
Nguyễn Uy chút do dự:
" thần trong lòng, còn hứa với nàng ngày sẽ chính thức cầu …"
Hoàng thượng vỗ vai :
"Không , nam nhân tam thê tứ là chuyện thường tình. Con gái thương nhân vốn chẳng xứng với ngươi, đợi vài năm nước yên biển lặng, trẫm sẽ giúp ngươi cưới ý trung nhân về, tuyệt đối để nàng chịu ấm ức!"
Thế là, vì đại nghĩa quốc gia, Nguyễn Uy đành tạm gác ý trung nhân, tình cờ gặp mẫu đang sơn tặc cướp bóc.
Anh hùng cứu mỹ nhân, nhất kiến chung tình, thề non hẹn biển, ái tình nồng thắm…
Rồi, mỏ cũng tay.
Có của hồi môn của mẫu cùng vài cái mỏ, trận chiến thắng lợi, lãi suất trả xong, con cái cũng luôn…
Hoàng thượng vui lắm. Vì mỏ mà phá lệ sắc phong quận chúa.
Nhân niềm vui nhân đôi, tiện thể ban thưởng cho phụ một bình thê.
Lúc đó, mẫu quỳ xuống đại điện tạ ơn, hoàng thượng vô cùng hiền hậu:
"Nguyễn phu nhân, những gì khanh vì Đại Diệp, trẫm vô cùng cảm kích. Bấy lâu nay Nguyễn khanh chinh chiến bên ngoài, nàng một nữ nhi chăm con, lo liệu cả nhà, thật vất vả. Trẫm đành lòng, nên cố ý chọn giúp nàng một san sẻ gánh nặng. Cô nương là con gái nhà Trương các lão, cùng tuổi với nàng. Năm xưa, nàng vô tình gặp Nguyễn khanh đem lòng thương nhớ, mãi chịu gả cho ai khác, khiến Trương các lão vô cùng phiền não. Phụ nàng công với triều đình, trẫm đành lòng ông buồn bực, càng đành lòng để nàng một gánh vác gia đình, nên để nàng bình thê phủ. nàng cứ yên tâm, hậu viện Nguyễn gia vẫn do chính thất chủ!"
Lời hoàng thượng thì nhẹ, nhưng chuyện thì cứng rắn, đêm đó liền hạ thánh chỉ ban hôn.
Mẫu là đơn thuần, dù chia sẻ trượng phu, nhưng nghĩ đến việc nữ nhân gần ba mươi tuổi, vì si tình mà chậm lỡ hôn sự, khó mà tìm nơi hơn.
Huống hồ thánh chỉ ban, thể trái, nên nàng ròng mà nghênh tân nhân nhập môn.
Ai ngờ…
Đêm đầu tiên Trương thị cửa, phụ , lấy lý do giữ đạo hiếu mà ở lì trong quân doanh từ khi ngoại tổ phụ qua đờ, bỗng nhiên hồi phủ.
Một đêm gọi tám nước, sáng hôm Trương thị vững, đến bà thím đun nước cũng mệt đến nghỉ ba ngày.
Từ đó trở , Trương thị nghiễm nhiên thành nữ chủ nhân trong phủ.
Nàng dựa sủng ái của Nguyễn Uy, ngang ngược lệnh cho mẫu , chỉ đoạt mất quyền quản gia mà ngày ngày còn lóc kể khổ rằng trong phủ thiếu bạc, đủ chi tiêu.
Nguyễn Uy vì dỗ nàng vui vẻ, hùng hồn đem của hồi môn của mẫu nhập kho phủ, mười ngày nửa tháng chẳng buồn gặp mẫu một .
Tội nghiệp mẫu , vẫn tưởng Nguyễn Uy và là chân tình, chỉ nghĩ rằng Trương thị tính tình kiêu căng.
Thậm chí vì sợ Nguyễn Uy khó xử, nàng nhẫn nhịn lui bước đủ đường.
Mãi đến khi Trương thị thai—