Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Không ngờ, ngay tối hôm đó, tôi lại lên hot search.
Cũng giống Lâm Gia năm xưa, chiêu sở trường của Lục Tư Tư là tấn công bằng dư luận.
Trong một bài viết dài đăng lên Weibo, cô ta kể lể về mối tình lâu năm với Chu Cận Nghiêm, còn tôi là người thứ ba chen chân sau khi về nước.
Những kẻ tìm không được tôi liền đổ sang tấn công fanpage chính thức của viện nghiên cứu, đòi đuổi việc tôi.
“Cho dù có học vị cao đến đâu, nhân cách bại hoại thì cũng không xứng tham gia các dự án quan trọng như vậy!”
Sóng dư luận lần này dữ dội hơn bao giờ hết.
Thậm chí có fan quá khích đến tận cổng viện nghiên cứu căng băng rôn.
Tôi trực tiếp gọi cảnh sát.
Cầm Vũ Kỳ giận dữ:
“Chị đã cho cô ta mặt mũi mà cô ta không biết điều à? Một con dao kéo sống có tư cách gì mà làm loạn như vậy?”
Tôi ngăn chị lại:
“Lần này để em tự xử lý.”
Có những chuyện, tôi không nói ra, không có nghĩa là tôi không giữ lại bằng chứng.
Tôi lập một tài khoản, đăng đoạn video năm xưa.
Lúc đó, ở phim trường, sau khi cãi nhau với Lâm Gia, Lục Tư Tư trút giận lên tôi, ép tôi xuống hồ tìm nhẫn.
Khi ấy có một trợ lý khác, cũng là người luôn bị ức hiếp đã lén quay lại toàn bộ.
Cô ấy gửi cho tôi, nói:
“Nếu sau này cô ta còn bắt nạt cậu, thì cứ tung ra đi.”
“Mấy người này, bị fan tung hô quá nên không coi ai ra gì.”
Năm năm trước, tôi không đăng.
Vì tôi biết gốc rễ của vấn đề, chưa bao giờ là Lục Tư Tư mà là Chu Cận Nghiêm.
Nhưng lần này, là cô ta chủ động đến gây chuyện.
13
Video vừa được đăng, dư luận liền bùng nổ.
Bằng chứng quá rõ ràng, không thể chối cãi.
Rất nhanh, Chu Cận Nghiêm cũng đứng ra thừa nhận: khi còn bên Lục Tư Tư, anh ta vẫn duy trì quan hệ yêu đương với tôi.
Nói cách khác: Lục Tư Tư mới là tiểu tam chen vào.
Cô ta bị công chúng tẩy chay, mất hợp đồng quảng cáo, phim ảnh cũng bị huỷ.
Công ty của Chu Cận Nghiêm thì cổ phiếu sụt mạnh.
Anh ta mặc kệ tất cả, nửa đêm gọi điện cho tôi:
“A Ninh, em muốn trút giận kiểu gì cũng được… Hay là em cứ làm với anh những gì anh đã từng làm với em, được không?”
Tôi cười nhạt:
“Thôi đi.”
“Giờ tiếp xúc với anh, tôi cảm thấy bẩn.”
Anh ta chẳng buồn bận tâm đến sự mỉa mai của tôi.
Hôm sau đến viện nghiên cứu, lãnh đạo bảo tôi rằng dự án sinh học tôi chủ trì vừa được nhân đôi ngân sách, nguồn tài trợ là từ cá nhân Chu Cận Nghiêm.
Tôi lập tức định từ chối, thì ông ấy chớp mắt tinh quái:
“Dù gì cũng là tiền tài trợ nghiên cứu. Quyền sử dụng là do em quyết định. Với lại, người tài trợ nói đây là ủng hộ khoa học, không liên quan đến tình cảm cá nhân.”
Cáo già.
Tôi cười khẽ, đồng ý.
Từ đó, Chu Cận Nghiêm mỗi ngày đều lái xe tới cổng viện nghiên cứu, đứng chờ.
Dù bị tôi ngó lơ cũng không bỏ cuộc.
Một chiều nọ, anh ta còn kéo mấy người bạn cũ tới.
Những người từng cười nhạo, chế giễu tôi ngày xưa giờ lại đứng trước cổng viện, cúi đầu xin lỗi.
Hôm đó,tâm trạng tôi vốn đã không tốt vì dữ liệu thí nghiệm có vấn đề.
Bao ánh mắt tò mò của đồng nghiệp và người đi đường khiến tôi càng thấy bức bối.
Tôi cuối cùng nhịn không nổi:
“Chu Cận Nghiêm, anh bị điên à?”
Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt đau khổ:
“A Ninh, anh chỉ muốn xin lỗi em vì những việc trong quá khứ.”
“Không cần.”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Tôi đang sống cuộc sống của tôi. Anh đừng đến làm phiền nữa. Và quản cho tốt chuyện tình cảm của anh với Lục Tư Tư.”
Chu Cận Nghiêm chưa từng thật lòng yêu tôi.
Chẳng qua là vì tôi rơi xuống biển ngay trước mắt anh, lại còn sống sót trở về.
Điều đó trở thành ám ảnh của anh, một thứ anh buộc phải có được để chứng minh điều gì đó.
Cũng giống như ngày xưa anh ám ảnh với Lục Tư Tư.
Tôi nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên anh và đám bạn của anh:
“Còn nhớ năm xưa tôi đến quán bar đón anh không? Mấy người chặn tôi lại, bắt tôi biểu diễn mấy thứ nghiên cứu khoa học để tiêu khiển?”
“Nghe nói anh đầu tư cho dự án tôi đang làm?”
“Vậy mời mấy người đến tham quan phòng thí nghiệm. Tôi sẽ cho xem tôi ghi dữ liệu ra sao, đẩy tiến độ thế nào.”
Tám năm sau, sự chế giễu năm đó cuối cùng cũng được tôi đường đường chính chính trả lại.
Chu Cận Nghiêm nhìn tôi, lặng im như câm, hàng mi run rẩy dữ dội.
Ánh hoàng hôn kéo dài thành vệt trên bầu trời, thu sang lá rụng theo gió.
Tôi và anh ta đứng đối mặt, không còn là cô gái từng van xin được ở lại năm nào nữa.
Anh ta hít sâu, khàn giọng hỏi:
“Nếu năm xưa, ngay từ đầu anh tôn trọng em, cho em vay tiền, không cản em học lên cao học… em có thể thích anh không?”
Tôi không do dự:
“Tôi sẽ rất biết ơn, sẽ sớm hoàn tiền, sau này nếu có thể cũng sẽ giúp lại anh.”
Nhưng thích hay không, từ đầu đã không nằm trong lựa chọn cuộc đời tôi.
14
Tôi không gặp lại Chu Cận Nghiêm trong một thời gian dài.
Mãi đến khi thấy tên anh ta trên bản tin.
Lục Tư Tư bị đẩy vào thế khó, gia đình gây áp lực buộc Chu Cận Nghiêm phải cưới.
Anh ta kiên quyết từ chối, quá bức bối, lái xe ra ngoài để giải tỏa.
Kết quả: xe mất phanh trên đường đèo, lao xuống vực.
Lúc được đưa lên, toàn thân bê bết máu, hôn mê sâu.
Cảnh sát điều tra, cuối cùng tìm ra hung thủ là Lục Tư Tư.
Cô ta thừa nhận:
“Đúng, là tôi. Rõ ràng là anh ta chủ động, vậy mà chỉ vì một con thế thân rẻ rúng lại muốn bỏ tôi.”
“Tôi sống không yên, thì anh ta cũng đừng mong thoát.”
Bạn bè cũ của Chu Cận Nghiêm tìm tôi, xin tôi đến thăm anh.
Tôi dứt khoát từ chối:
“Tôi nghĩ… chuyện đó không cần thiết.”
Người đó giận dữ:
“Cô biết không? Cậu Ấy vì cô mà đã làm bao nhiêu chuyện…”
“Tôi biết mà.” Tôi cười, nói tiếp: “Là để tôi đến giữa đám bạn anh ta, để bị chuốc rượu rồi chế nhạo.”
“Là tung ảnh cắt ghép vu khống tôi, rồi để cả mạng xã hội mắng tôi là đồ không ra gì.”
Anh ta cứng họng.
Dự án nghiên cứu mà tôi phụ trách đã vượt qua nhiều trở ngại và cho ra kết quả.
Hội nghị công bố kết quả diễn ra khi Chu Cận Nghiêm vẫn còn hôn mê trong bệnh viện.
Xong việc, tôi ghé qua nghĩa trang.
Bà ngoại vẫn nằm đó, ảnh thẻ vẫn cười hiền từ như xưa.
Tôi thở ra một hơi, làn khói trắng tan vào không khí lạnh buốt.
Thực ra, lúc hấp hối, bà từng nắm tay Chu Cận Nghiêm dặn dò:
“Tôi biết Ninh Ninh vay anh ba trăm triệu, là vì bệnh của tôi. Là tôi vô dụng. Anh đừng trách con bé… Nó đã khổ lắm rồi…”
Đôi tay gầy trơ xương, siết đến run rẩy.
Bà nói càng lúc càng yếu:
“Hãy đối xử tốt với nó.”
Lúc bà ra đi, Chu Cận Nghiêm còn bận lấy khăn ướt lau tay, như thể việc chạm vào tôi khiến anh ta thấy bẩn thỉu.
Anh ta chưa từng tôn trọng tôi, cũng chưa từng tôn trọng thế giới của những người nghèo phải vật lộn để sống.
Nhưng giờ thì… đến lượt anh ta rồi.
“Kết quả nghiên cứu của cháu đã được ứng dụng dần vào thực tế. Sắp tới còn có thể bước vào dự án quốc gia.”
“Có lẽ nhiều năm sau nữa, cháu sẽ trở thành nhà sinh vật học được ghi tên trong sử sách. Lúc ấy, bà chắc sẽ vui lắm, đúng không?”
Tôi ngồi dựa vào bia mộ của bà, nói rất nhiều, rất lâu.
Cho đến khi trời tối hẳn, tôi mới rời đi.
Cầm Vũ Kỳ chờ sẵn ngoài cổng.
Chị đặc biệt cho tài xế lái một chiếc xe đen đến đón tôi.
Lên xe, tôi mới thấy cơ thể mình dần ấm trở lại.
Chị hỏi:
“Giờ Chu Cận Nghiêm đã nằm một chỗ rồi. Em có muốn đổi lại tên không?”
Tôi nghĩ một lát:
“Cũng được.”
Dụ Ninh là cái tên bà ngoại đặt cho tôi.
Tôi hy vọng, nếu một ngày nào đó tên tôi được viết vào sách lịch sử, thì sẽ là cái tên ấy.
Tối hôm đó, bầu trời trong veo, trăng sáng vằng vặc.
Bóng cây lướt qua cửa kính, xen giữa những ánh đèn đường vàng nhạt.
Tôi cuối cùng lại bước đi trên con đường mà mình theo đuổi suốt bao năm.
Lần này, tôi sẽ không dừng lại nữa.
(Hết).