Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

“Liên quan gì đến anh sao?”

 

Tôi khẽ cong môi, ánh mắt dừng trên chiếc Rolls-Royce đằng sau anh, không nhịn được buông một câu móc: “Nhiều năm rồi mà Chu tổng vẫn chưa đổi xe à? Có vẻ không hợp với đẳng cấp của anh lắm nhỉ?”

 

Xe lăn bánh, qua gương chiếu hậu tôi vẫn thấy anh đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo tôi.

 

10

 

Tôi gửi email cho giáo sư hướng dẫn, nói rằng thư báo trúng tuyển bị thất lạc.

 

Ông ấy trả lời ngay: “không sao, chỉ cần em đến trường làm thủ tục là được.”

 

Cầm Vũ Kỳ giúp tôi đổi tên, làm lại giấy tờ tùy thân, rồi đưa tôi đến bệnh viện.

 

Cổ tay tôi chi chít những vết cắt li ti, là lúc tôi dùng dao gọt trái cây để cắt dây trói.

 

Cánh tay bị gãy vì cú va đập khi rơi xuống, xương mặt mài trúng đá ngầm, gần như trơ ra cả khung sọ.

 

Tôi phải phẫu thuật tái tạo nhiều lần mới hồi phục như bây giờ.

 

Mỗi lần hồi phục đều kéo dài và đau đớn đến khó tả.

 

Lúc mới quay lại giảng đường, tôi gần như không thể hòa nhập.

 

Ba năm bên Chu Cận Nghiêm đã nghiền nát lòng tự trọng và lý tưởng của tôi thành tro bụi.

 

Anh ta và đám bạn không bao giờ coi tôi là một con người bình đẳng.

 

Tôi thường xuyên gặp ác mộng.

 

Mơ thấy Chu Cận Nghiêm giận dữ vì vụ bê bối của Lục Tư Tư, hất đồ đập thẳng vào mặt tôi, rồi đè tôi xuống đất để phát tiết giận dữ.

 

Mơ thấy đám bạn anh ta vây quanh chuốc rượu, tôi nôn ra máu ngay trên sàn, còn anh ta chỉ lạnh nhạt buông một câu:

 

“Vô dụng.”

 

Đó không phải là cuộc sống mà tôi muốn.

 

Và mãi mãi sẽ không bao giờ phải.

 

Tôi dốc toàn bộ sức lực cho nghiên cứu.

 

Ngày nghỉ hay cuối tuần đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm và thư viện.

 

Đến nỗi thầy hướng dẫn hay cảm khái trong các buổi họp nhóm:

 

“Tôi chưa từng gặp ai chăm chỉ như em ấy.”

 

Nhưng chính trong guồng quay đó, trái tim tôi mới dần trở lại vị trí vốn có.

 

Tôi biết từ hai năm trước, Chu Cận Nghiêm đã bắt đầu tìm tôi.

 

Rất nhiều đầu mối bị Cầm Vũ Kỳ âm thầm cắt đứt.

 

Chị nói với tôi:

 

“Em cứ yên tâm học, theo đuổi giấc mơ và sự nghiệp của mình. Những thứ khác, chị lo.”

 

Tôi từng hỏi chị vì sao lại giúp tôi đến thế.

 

Chị im lặng rất lâu, sau đó hỏi lại:

 

“Em biết vì sao chân chị bị liệt không?”

 

Chị hơn tôi mười tuổi.

 

Khi còn trẻ, chị cũng có hoài bão riêng.

 

Nhưng cha mẹ để anh trai thừa kế sản nghiệp, đến khi công ty gặp khủng hoảng, lại ép chị phải kết hôn chính trị.

 

Cuối cùng, chị chỉ thản nhiên nói:

 

“Một gia đình mà muốn giữ công ty bằng cách hi sinh đứa con gái như chị thì… thôi, cứ để chị nắm quyền vậy.”

 

Đôi chân ấy, là bị người anh trai nổi cơn điên đẩy từ trên lầu xuống.

 

Tối đó, tôi và chị ngồi trên ban công, mặt đối mặt.

 

Chị đặt tay lên bàn tay tôi, nhẹ giọng thở dài:

 

“Giá mà chị gặp em sớm hơn một chút.”

 

“Thì đã không để em vì ba trăm triệu, mà lãng phí ba năm thanh xuân cho cái thứ như hắn.”

 

11

 

Ăn tối xong, tôi chào tạm biệt Cầm Vũ Kỳ.

 

Chị nửa đùa nửa thật, chỉ vào chiếc Porsche bên cạnh: “Tặng em cái xe đi làm cho tiện nha? Không lấy thật hả?”

 

Tôi bật cười: “Viện nghiên cứu bố trí ký túc xá phòng đơn ngay đối diện, cách đúng một con đường, em lấy xe làm gì?”

 

Chị bĩu môi: “Thôi được, có gì cứ gọi chị.”

 

Tôi mới vào viện nghiên cứu chưa được mấy hôm thì Chu Cận Nghiêm lại xuất hiện.

 

Anh ta tìm được tôi trong căn-tin, ngồi xuống phía đối diện, nhìn chằm chằm vào đuôi mắt bên phải của tôi.

 

Một lúc sau, anh khẽ hỏi:

 

“Nốt ruồi đâu rồi?”

 

“À,”

 

Tôi bình thản đáp, “lúc rơi xuống vách đá bị thương ở mặt, sau này phẫu thuật thẩm mỹ, nên trông không giống trước nữa.”

 

Bàn tay anh đặt trên bàn bất chợt run lên.

 

Anh hỏi: “Có đau không?”

 

Một câu hỏi vô lý đến mức khiến người ta buồn cười.

 

Tôi đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt điềm nhiên:

 

“Chu Cận Nghiêm, câu hỏi đó… không nên là do anh hỏi.”

 

“Ba năm ở bên anh, tôi đã chịu bao nhiêu tổn thương, có thể anh quên rồi, nhưng tôi nhớ rất rõ.”

 

Kẻ gây tổn thương luôn dễ dàng quên đi những gì mình đã làm.

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi đếm từng món nợ:

 

“Lần tôi sốt tới 39 độ, đúng lúc Lục Tư Tư không nghe máy bên nước ngoài, anh cáu, liền trút giận lên người tôi. Còn nói ôm người đang sốt mới thấy dễ chịu.”

 

“Anh đưa tôi ra ngoài, bạn anh chuốc rượu tôi đến mức nôn ra máu. Anh bảo tôi tự đi viện, vì không có người ký tên, tôi phải nội soi dạ dày mà không được gây mê.”

 

“Lục Tư Tư bị Lâm Gia chơi xấu, anh nói do tôi giở trò, mắng tôi là đồ rẻ rách, rồi tát thẳng vào mặt hai cái.”

 

“Còn rất nhiều chuyện nữa… tôi quen rồi. Nên lúc làm phẫu thuật tái tạo, tôi thấy không đau mấy.”

 

Từng lời, từng chữ, khiến sắc mặt anh dần dần biến sắc.

 

Cuối cùng, Chu Cận Nghiêm, một người đàn ông từng ngạo mạn, lãnh đạm và cao ngạo nhất tôi từng gặp… đã rơi nước mắt trước mặt tôi.

 

Tôi thấy thật xấu hổ thay cho anh ta, đưa mắt nhìn quanh.

 

May mà giờ vắng người, chỗ tôi ngồi lại nằm ở góc khuất.

 

“Xin lỗi, A Ninh… lúc đó anh không nhìn rõ lòng mình.”

 

Anh nghẹn ngào nói, “Lâm Gia và bọn bắt cóc đã bị kết án, anh cũng hủy hôn với Lục Tư Tư rồi. Anh biết, cô ta đã làm khó em ở phim trường…”

 

Tôi cười nhạt:

 

“Kẻ đầu sỏ thật sự là Lâm Gia hay Lục Tư Tư sao?”

 

“Chu Cận Nghiêm, anh rất rõ mà. Từ trong nước ra tới nước ngoài đâu có xa, với tài lực của anh, muốn theo cô ta ra nước ngoài sống vài năm cũng chẳng phải chuyện khó.”

 

“Nếu anh thật lòng yêu cô ta, có cả vạn cách để ở bên, chứ không cần tìm người thay thế.”

 

“Chính vì anh không yêu đủ nhiều, cũng không chịu nổi cô đơn. Nhưng anh lại tự cao, nên không ngừng sỉ nhục những người ở cạnh mình, để thỏa mãn lòng tự tôn méo mó đó.”

 

Anh ta ngây người nhìn tôi, chẳng phản bác nổi câu nào.

 

Đến cuối cùng, anh chỉ biết đỏ mắt, thấp giọng nói:

 

“Nhưng A Ninh, giờ anh thật sự yêu em rồi.”

 

“Anh biết mình có lỗi, xin em cho anh một cơ hội. Anh sẽ yêu em, bù đắp cho em…”

 

Tôi thở dài, cảm thấy người đàn ông này thật sự hết thuốc chữa.

 

“Anh có quá nhiều thứ rồi, nhưng lại cứ phí hoài vào một mối quan hệ không có kết quả.”

 

“Anh không hiểu sao? Tôi chưa từng thích anh, càng chưa từng yêu.”

 

“Lúc đầu tình nguyện ở lại, là vì anh đã giúp tôi trả viện phí cho bà ngoại.”

 

“Nhưng sau khi tôi bị liên lụy, ngã khỏi vách đá, suýt chết… tôi xem như đã trả xong rồi.”

 

Tôi bưng khay cơm đứng dậy, Chu Cận Nghiêm bất ngờ nắm lấy tay tôi.

 

Anh ta lắp bắp: “Em còn thiếu gì? Cho anh một cơ hội, kinh phí nghiên cứu, đầu tư dự án, thậm chí anh có thể xây cho em một phòng thí nghiệm riêng, để em tự chủ, không bị ràng buộc, có được không…”

 

Thật sự quá phiền.

 

“Đừng hèn hạ như thế, Chu Cận Nghiêm.”

 

Tôi mất hết kiên nhẫn, giật mạnh tay ra.

 

Nước canh từ khay cơm văng lên, loang đầy bộ vest đắt tiền của anh.

 

Tôi mím môi, lạnh lùng nhìn anh:

 

“Giặt khô hết bao nhiêu, bảo trợ lý anh đưa hóa đơn đến viện nghiên cứu, tôi trả.”

 

Anh đứng đó, người ướt nhẹp, giống hệt một con chó hoang bị chủ nhân bỏ rơi.

 

ánh sáng trong mắt hoàn toàn lụi tắt.

 

Tôi không để lại cho anh ta chút thể diện nào.

 

12

 

Chưa đầy mấy ngày sau khi Chu Cận Nghiêm rời đi, Lục Tư Tư đã tìm đến tôi.

 

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, anh mắt đầy căm ghét:
“Tôi tưởng cô chế//t rồi chứ.”

 

“Bao năm qua, anh ấy hết lần này đến lần khác muốn hủy hôn với tôi, đều bị tôi từ chối. Anh ta liền trừng phạt tôi, mỗi lần say rượu lại gọi tên cô, nói người anh ta thực sự yêu là cô.”

 

“Dụ Ninh, cô lấy tư cách gì mà khiến tôi phải làm thế thân cho cô?”

 

Tôi nhìn gương mặt biến dạng vì dao kéo của cô ta, vẻ mệt mỏi không che giấu được trong đôi mắt, cùng sự bức bối như thú hoang bị nhốt.

 

Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến lần đầu gặp cô ta sau khi cô từ nước ngoài trở về.

 

Kiêu ngạo, chói lóa giữa đám đông, được bao người nâng niu.

 

Một câu nói tùy tiện là tôi phải bưng canh, rót rượu.

 

Một câunói bâng quơ là tôi phải ngâm mình dưới hồ lạnh, tìm chiếc nhẫn vốn không tồn tại.

 

Vòng đi vòng lại, cuối cùng cô ta cũng bị chính những điều đó mài mòn thành bộ dạng như bây giờ.

 

Tôi vẫn điềm tĩnh nhìn cô ta, khiến Lục Tư Tư đột ngột mất kiểm soát.

 

Cô ta đứng phắt dậy, gào lên:
“Cô quay về làm gì? Đã ra đi rồi thì đừng có về nữa! Cô có biết không, cô vừa xuất hiện, Chu Cận Nghiêm liền đòi hủy hôn với tôi!”

 

“Anh ta nói muốn bắt đầu lại một cách trong sạch, quang minh chính đại theo đuổi cô, đi tìm cô để xin một cơ hội.”

 

Tôi khuấy ly cà phê, giọng thản nhiên:

 

“Tôi đi du học, nghiên cứu khoa học, rồi mang thành quả về nước, tiếp tục học tập, đóng góp cho đất nước, tôi nghĩ chẳng có gì sai cả.”

 

“Là cô tự nhốt mình trong cái vòng luẩn quẩn yêu với hận, rồi lại trách ngược tôi ư? Lục tiểu thư, cô có tư cách gì?”

 

Cô ta giận đến nỗi đỏ cả mắt, nhưng không nói được một lời.

 

Lục Tư Tư và Chu Cận Nghiêm, hai người họ vốn cùng một loại người.

 

Từ nhỏ sinh ra đã có tất cả.

 

Trong thế giới của họ, chỉ cần không yêu hoặc không được yêu, đã là bi kịch vô cùng lớn.

 

Nhưng điều tôi muốn, xưa nay chỉ là một con đường dẫn đến lý tưởng, chứ chưa từng là yêu.

 

Tôi rút tiền trả cà phê, đứng dậy rời đi.

Loading...