Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu - Chương1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1

 

Trong lòng Chu Cận Nghiêm, tôi chỉ có danh phận bạn gái trên danh nghĩa.

 

Thực chất, chỉ là thế thân của Lục Tư Tư, mà còn là một bản sao lỗi, rẻ tiền.

 

Ai bảo cô ta là ngôi sao sáng được vạn người nâng niu, còn tôi chỉ là gái xuất thân tầm thường.

 

Chu Cận Nghiêm bỏ ra ba trăm triệu, đủ để mua đứt cả lòng tự trọng của tôi.

 

Ngày Lục Tư Tư về nước, tin tức về cô ta leo thẳng lên hot search.

 

Chu Cận Nghiêm đến sân bay đón cô rồi đưa thẳng đến bữa tiệc, chỉ để lại cho tôi một câu hờ hững:

 

“Tối nay không về ăn cơm.”

 

Tôi mới ngồi đọc sách chưa đầy một tiếng, anh lại gọi đến.

 

“Trong tủ rượu có chai vang quý, em lấy rồi mang đến nhà hàng.”

 

Bị ngắt ngang lúc vừa vào guồng, tôi thở dài, tắt máy, tìm chai rượu rồi lái xe đến.

 

Phòng bao riêng tư cao cấp, ánh đèn sáng trưng, xa hoa tráng lệ.

 

Chính giữa là Lục Tư Tư và Chu Cận Nghiêm, cặp đôi hào quang ngời ngời.

 

Cô ta mặc váy dài ánh bạc lấp lánh, nghiêng người tựa vào anh, thân mật không giấu diếm.

 

Mọi người cười nói rôm rả: “Tư Tư cuối cùng cũng về rồi. Em không biết A Nghiêm đợi em bao lâu đâu.”

 

Tôi bước đến, đứng trước mặt anh:

 

“Rượu anh dặn, em tìm theo nhãn. Không nhầm đâu.”

 

Không khí đang vui vẻ bỗng khựng lại trong giây lát vì sự xuất hiện của tôi.

 

Tôi đặt chai rượu xuống, xoay người định rời đi.

 

Lục Tư Tư nhàn nhạt lên tiếng: “Đứng lại.”

 

“Qua đây mở rượu, rót cho mọi người.”

 

Tôi quay đầu nhìn theo phản xạ, ánh mắt vô thức dừng trên người Chu Cận Nghiêm.

 

Anh mặc sơ mi cài hờ hai nút, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt:

 

“Nghe không hiểu à?”

 

“Hiểu rồi.” Tôi cụp mắt. “Em ra ngoài lấy đồ mở nắp.”

 

Vừa ra đến cửa, sau lưng đã vang lên câu mỉa mai của Lục Tư Tư:

 

“Giờ anh thích kiểu người như vậy à?”

 

Chu Cận Nghiêm không đáp.

 

Có người thay anh phân bua: “Đừng giận mà, Tư Tư. Trong lòng A Nghiêm chỉ có em thôi.”

 

“Phải đấy, đâu trách được anh ấy. Là cô ta cứ mặt dày bám theo, đuổi không chịu đi.”

 

Rượu vừa rót xong, Lục Tư Tư vẫn chưa chịu buông tha.

 

Cô ta đè nén tức giận, sai tôi bưng canh, bóc tôm. Sau đó cười tươi như hoa hỏi:

 

“Tốt nghiệp đại học nào vậy?”

 

“Đại học Công nghệ.”

 

“Một trường danh tiếng như vậy, không dạy cô biết tự trọng à?”

 

Sắc mặt cô ta trầm xuống, đột ngột hất cả bát canh vào ngực tôi:

 

“Cứ đeo bám A Nghiêm như vậy, không thấy nhục à? Thèm trèo cao đến thế sao?”

 

Canh nóng thấm qua lớp vải, bỏng rát cả da thịt.

 

Chu Cận Nghiêm nắm tay cô ta, nhẹ nhàng dỗ dành, chẳng thèm liếc tôi lấy một cái:

 

“Dây chuyền kim cương hồng mà em thích, anh đặt rồi. Đừng giận nữa, được không?”

 

Một người bạn đẩy ly rượu pha lẫn đỏ trắng và bia về phía tôi:

 

“Uống đi, coi như xin lỗi Tư Tư.”

 

Lại có người khó chịu làu bàu:

 

“Rượu ngon thế, để cô ta uống uổng phí quá.”

 

Trong hội bạn của Chu Cận Nghiêm, Lục Tư Tư là bạch nguyệt quang của cả đám.

 

Nên chẳng ai xem tôi ra gì, tìm đủ cách giày vò, trêu đùa.

 

Chu Cận Nghiêm chưa từng ngăn cản.

 

Huống hồ lần này còn có Lục Tư Tư ở đây.

 

Tôi nâng ly rượu vẩn đục ấy, uống cạn trong một hơi.

 

Cảm giác bỏng rát từ rượu lan từ cổ họng đến tận dạ dày.

 

Nước mắt trào ra trong tích tắc.

 

Tôi khom lưng, vịn bàn nôn khan.

 

“Đủ rồi, đừng làm mất hứng. Cút đi.”

 

Chu Cận Nghiêm tiện tay cầm đồ mở rượu ném cho tôi.

 

Lực không nhẹ, trúng ngay trán tôi, đau buốt rồi máu chảy ròng ròng theo gò má.

 

Anh khựng lại, vô thức bước tới một bước.

 

Tôi ôm trán, cúi đầu, vội vã rời đi.

 

 
 

2

 

Về đến nhà, tôi tắm rửa rồi xử lý vết thương sơ sài.

 

Vừa ra thì thấy Chu Cận Nghiêm cũng đã về.

 

Sắc mặt anh không tốt chút nào.

 

Tôi lờ mờ đoán ra: “Cãi nhau với Lục Tư Tư rồi?”

 

“Dụ Ninh!”

 

Anh quát lạnh một tiếng, sải bước đến trước mặt tôi, nắm lấy cổ tay tôi, ép cả người tôi về phía mép giường.

 

Tôi giãy giụa đẩy anh ra, nhưng sức hai người cách biệt quá xa.

 

Đèn đung đưa, ánh sáng chói mắt khiến tôi nhắm nghiền mắt, nước mắt không ngừng tuôn.

 

Động tác anh dừng lại trong thoáng chốc, siết cằm tôi, buộc tôi ngẩng lên:

 

“Khóc gì? Thấy tủi thân à?”

 

“Dụ Ninh, chẳng phải chính em nói chỉ cần được ở bên anh thì thân phận gì cũng chấp nhận sao?”

 

Nụ hôn rơi xuống môi, mạnh đến mức khiến tôi nếm được vị tanh mặn của máu.

 

Chu Cận Nghiêm ra lệnh:

 

“Những gì anh dạy em trước đây, quên hết rồi à? Nhắm mắt lại.”

 

“Đôi mắt này của em, không giống cô ấy nhất.”

 

Trong động tác không chút dịu dàng ấy, cơn đau càng thêm dữ dội.

 

Tôi mở mắt trong vô thức, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn tối tăm của anh, như thể đang trút hết cảm xúc dồn nén.

 

Tôi chợt hiểu ra.

 

Tôi khiến Lục Tư Tư không vui, nên anh đang trừng phạt tôi.

 

Nỗi nhục nhã dâng ngập cổ, tôi mơ hồ nhớ lại chuyện năm xưa.

 

Lúc mới gặp anh, tôi là sinh viên nghèo đến mức chạm đáy xã hội.

 

Còn anh là tổng giám đốc cao cao tại thượng.

 

Anh uống say trong quán bar nơi tôi làm thêm, nhìn thấy mặt tôi thì nổi giận:

 

“Đừng dùng cái mặt giống cô ấy mà làm mấy chuyện rẻ mạt như thế!”

 

Về sau, bà ngoại là người thân duy nhất của tôi lâm bệnh nặng.

 

Tôi vay khắp nơi vẫn thiếu ba trăm triệu.

 

Vì ba trăm triệu ấy, tôi bán mình cho Chu Cận Nghiêm.

 

Chủ động dâng hiến, đánh đổi bằng điều kiện:

 

Không được tiếp tục học lên cao học.

 

“Thế thân thì phải có dáng vẻ của thế thân.”

 

Anh nói hờ hững, vài câu là quyết định cả cuộc đời tôi:

 

“Không phải em nói thích anh sao? Ít nhất ba năm này, ở bên cạnh anh, đừng đi đâu hết.”

 

Năm đó Lục Tư Tư rời đi vì đi du học.

 

Chu Cận Nghiêm không cho phép chuyện đó lặp lại lần nữa.

 

Từ hôm ấy, giấc mơ nghiên cứu của tôi, mãi mãi trở thành điều xa vời.

 

Bà ngoại không qua khỏi biến chứng sau phẫu thuật, chống chọi được nửa năm rồi cũng ra đi.

 

Tôi mất hồn mất vía, ngồi trong nghĩa trang suốt đêm.

 

Nửa đêm mưa lất phất.

 

Một chiếc ô che lên đầu tôi.

 

Là Chu Cận Nghiêm.

 

Anh đứng cao nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi:

 

“Em còn định ngồi đây bao lâu nữa? Anh ở lại với em.”

 

Ba năm bên nhau, tôi chăm anh từng li từng tí.

 

Đôi khi, cũng từng có vài khoảnh khắc ấm áp thoáng qua.

 

Nhưng tôi biết, Chu Cận Nghiêm chưa từng xem trọng tôi.

 

Lần đó cũng vậy, anh tụ họp với vài người bạn cũ, tôi đến đón thì bị họ chặn lại.

 

Có người nhìn tôi rồi bật cười:

 

“Đúng là hơi giống Tư Tư. Nghe nói học giỏi lắm, còn tham gia mấy dự án nghiên cứu?”

 

“Thật không đấy? Giỏi vậy thì biểu diễn thử xem?”

 

Tôi siết chặt tay, đáp:

 

“Nghiên cứu khoa học là chuyện nghiêm túc, không phải trò mua vui.”

 

Người cầm đầu cười khinh:

 

“Làm màu gì chứ? Nói nghiên cứu chẳng qua để nâng giá bản thân lên thôi.”

 

Họ đẩy chai rượu đến:

 

“Không thích diễn thì uống đi. Uống xong để A Nghiêm đưa cô về.”

 

Chu Cận Nghiêm từ đầu đến cuối chỉ tựa vào sofa, nghịch bật lửa, nhìn tôi.

Loading...