Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Thế Thân Giá Ba Trăm Triệu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Có lẽ vì say, ánh mắt vốn lạnh lùng lại lười biếng hơn thường lệ, môi khẽ cong:

 

“Uống đi, để mọi người xem tửu lượng của em thế nào.”

 

Tôi im lặng vài giây, hỏi anh:

 

“Nếu hôm nay người đứng đây là Lục Tư Tư, anh cũng sẽ bắt cô ấy uống sao?”

 

Ngày hôm đó, Chu Cận Nghiêm nổi trận lôi đình.

 

Anh giật lấy ly rượu, đập thẳng vào người tôi:

 

“Cô là cái thứ gì mà dám so với cô ấy?”

 

“Cô ấy không hèn hạ như cô, vì ba trăm triệu mà bán thân!”

 

Tôi chớp mắt ngăn dòng nước mắt chảy ra, cúi xuống nhặt lại ly rượu rơi lăn dưới đất:

 

“Được, tôi uống.”

 

Mạng của kẻ nghèo vốn chẳng đáng tiền, huống chi là lòng tự trọng.

 

Tôi thật sự đã lấy ba trăm triệu từ anh.

 

Cái kết hôm nay, tôi tự chuốc lấy.

 

3

 

Trước khi ra nước ngoài, Lục Tư Tư đã là nữ minh tinh hạng A nổi tiếng.

 

Lần này du học về nước, hào quang càng rực rỡ, phim mời đóng không đếm xuể.

 

Cô ta gọi điện đến, giọng điệu thản nhiên:

 

“Tôi vừa về nước, đang thiếu một trợ lý giỏi. Tôi thấy cô gái tên Dụ Ninh bên cạnh anh trông cũng được đấy, có vẻ là người biết phục vụ.”

 

Chu Cận Nghiêm im lặng hai giây.

 

Cô ta khẽ cười: “Sao? Không nỡ à?”

 

“Không,” anh đáp hờ hững, “nếu em cần thì để cô ấy qua giúp.”

 

Và thế là, tôi theo Lục Tư Tư vào đoàn phim.

 

Giữa lúc nghỉ ngơi, nữ thứ Lâm Gia lại gần bắt chuyện:

 

“Chị Tư, trợ lý của chị nhìn cũng khá giống chị đấy.”

 

“Chỉ là ánh mắt không giống lắm. Cô ấy có nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, nhìn ra lại còn có thần hơn chị.”

 

Lâm Gia vốn là nữ chính được chọn từ đầu. Chỉ vì Lục Tư Tư bất ngờ quay về mà cô bị cướp vai.

 

Trong lòng bực bội, nên cố ý nói vậy để chọc tức Lục Tư Tư.

 

Quả nhiên, sắc mặt Lục Tư Tư tối sầm, ánh nhìn về phía tôi đầy ác cảm.

 

Tan ca buổi chiều, cô ta bảo làm rơi nhẫn.

 

“Lúc quay cảnh ở hồ còn đeo, chắc là rớt xuống nước rồi.”

 

Ánh mắt cô ta đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở tôi: “Dụ Ninh, cô xuống hồ tìm giúp tôi.”

 

Hồ nhân tạo nước không sâu, chỉ ngang eo.

 

Tôi ngâm người trong nước, cúi xuống, chầm chậm lần mò từng vốc bùn dưới đáy.

 

Ánh hoàng hôn đỏ thẫm nhuộm cả chân trời, dần dần bị bóng đêm nuốt chửng.

 

Ai cũng biết đây là chiêu khó dễ của Lục Tư Tư, nhưng tất cả đều đứng yên trên bờ, im lặng nhìn.

 

Không ai sẽ vì một trợ lý vô danh mà lên tiếng.

 

Đầu ngón tay tôi bị nước lạnh ngâm đến trắng bệch, nhăn nheo, bùn đất bám theo từng giọt nước rơi xuống.

 

Tôi chợt nhớ đến những ngày đại học.

 

Ngày đó tôi vùi mình trong phòng thí nghiệm, làm dự án tốt nghiệp.

 

Bàn tay phải giữ sạch sẽ khô ráo, cẩn thận cầm ống nghiệm, đĩa petri, phiến kính, quan sát kết quả, ghi chép số liệu.

 

Sư tỷ và thầy hướng dẫn đều nói tôi có năng khiếu, chỉ cần cố gắng là có thể đi rất xa.

 

Nhưng đời người bình thường không chịu nổi một cơn sóng gió.

 

Chỉ một biến cố, đã đủ phá hủy tất cả.

 

Mới ba năm thôi mà, sao lại xa như cả một đời.

 

Mãi đến khi trời tối hẳn, stylist mới lên tiếng:

 

“Chị Tư, tìm thấy nhẫn rồi, nằm trên bàn trang điểm trong phòng hóa trang.”

 

“Chắc là tôi để quên thôi.”

 

Lục Tư Tư nhận nhẫn, tiện tay ném vào túi Hermès:

 

“Lên đi Dụ Ninh, chỉnh lại bản thân chút. Đừng để người ta tưởng tôi bắt nạt cô.”

 

Tan ca, Chu Cận Nghiêm đến đón cô ta.

 

Tôi ướt nhẹp ngồi dưới mấy gốc lê cạnh phim trường.

 

Không biết bao lâu sau, chiếc Rolls-Royce đen quay lại.

 

Chu Cận Nghiêm xuống xe, bước tới trước mặt tôi: “Về nhà thay đồ đi.”

 

Tôi không ngẩng đầu.

 

Anh dịu giọng đôi chút: “Đừng trách Tư Tư, cô ấy chỉ giận dỗi một chút rồi hết thôi.”

 

Thấy tôi vẫn không phản ứng, anh mất kiên nhẫn: “Đủ rồi đấy, Dụ Ninh, em đang giận ai chứ?”

 

Tôi hít một hơi, cố kìm nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh:

 

“Chu Cận Nghiêm, ba năm rồi. Giờ Lục Tư Tư cũng quay về rồi.”

 

“Cho em đi được không?”

 

Sắc mặt anh hơi đổi: “Em định đi đâu?”

 

Tôi lấy chiếc túi vải bên cạnh, rút ra một tập giấy:

 

“Em đã nộp đơn vào trường sinh học hàng đầu ở nước ngoài. Họ gửi thư báo trúng tuyển cho em rồi…”

 

Chưa kịp nói xong, anh đã giật lấy xấp giấy, xé nát thành từng mảnh.

 

Anh nắm chặt cổ tay lạnh buốt của tôi, nhét tôi vào xe.

 

Lòng bàn tay nóng hổi áp lên cánh tay tôi, hơi ấm từ từ truyền sang.

 

Trong ánh sáng vàng mờ nhạt trong xe, ánh mắt Chu Cận Nghiêm lạnh như băng:

 

“Đừng mơ. Em không được đi đâu hết.”

 

“Dụ Ninh, em là bạn gái anh.”

 

 
 

4

 

Từ hôm đó, tôi không quay lại phim trường nữa.

 

Chu Cận Nghiêm tìm trợ lý mới cho Lục Tư Tư, rồi sắp xếp cho tôi vào công ty anh làm trợ lý riêng.

 

“Sau này em theo anh.”

 

Anh xoay xoay cây bút máy trong tay, ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói dịu lại đôi chút:

 

“Chuyện hôm đó ở phim trường là do Lâm Gia cố tình ly gián em với Tư Tư. Anh đã gọi điện nói với người ta rồi, sau này cô ta không được đóng phim nữa.”

 

Thấy tôi không có phản ứng gì, mặt anh trầm xuống, giọng đầy cảnh cáo:

 

“Dụ Ninh, đừng được nước lấn tới.”

 

Là tôi được nước lấn tới sao?

 

Lâm Gia chẳng qua vì bị cướp vai nên giận, cố tình nói vài câu kích bác.

 

Còn người thực sự gây ra mọi chuyện, tôi và Chu Cận Nghiêm đều rõ.

 

Chỉ vì hôm đó tôi khiến anh nổi giận, anh cố tình hành hạ tôi trong xe dù tôi ướt sũng.

 

Những ngày này, tôi liên tục sốt.

 

Uống thuốc xong cứ mê man, cũng không còn sức cãi vã.

 

Tôi cúi đầu: “Em biết rồi.”

 

Tối hôm đó, sau khi Lục Tư Tư tan làm, tôi lái xe đưa Chu Cận Nghiêm đến nhà hàng ăn tối với cô ta.

 

Vừa thấy tôi, cô ta lạnh lùng:

 

“A Nghiêm, em không muốn cãi nhau với anh. Nhưng đừng mang những thứ khiến người ta mất hứng đến phá bữa ăn của em.”

 

Chu Cận Nghiêm liếc tôi một cái: “Ra xe đợi đi.”

 

Tôi gật đầu, quay người rời khỏi.

 

Trên điện thoại, là email từ giáo sư hướng dẫn bên trường:

 

“Ninh, thư báo trúng tuyển đã được gửi. Bao giờ em có thể nhập học? Hồ sơ của em rất ấn tượng, tôi đã xin học bổng cao nhất cho em rồi. Rất mong được hướng dẫn một sinh viên vừa có tài năng, vừa chăm chỉ như em.”

 

Tôi khép bàn tay lại giữa không trung.

 

Như thể có thể gom lại những mảnh vụn của tờ giấy bị xé nát hôm đó.

 

Đêm ấy, Chu Cận Nghiêm không về nhà.

 

Anh nhắn tin: “Anh đưa Tư Tư về. Em không cần đợi.”

 

Tôi hỏi: “Anh ở lại qua đêm à?”

 

Anh không khách sáo: “Dụ Ninh, chuyện này không đến lượt em hỏi.”

 

Tôi lái xe tới nghĩa trang ngoại ô.

 

Ngoại tôi yên nghỉ ở đó, đã hơn hai năm.

 

Trên bia là bức ảnh bà chụp khi sắp lâm chung.

 

Lúc đó bà bệnh nặng.

 

Tiền tiết kiệm chắt chiu cả đời, vay mượn bạn bè, thầy cô, gom lại vẫn thiếu hơn ba trăm triệu.

 

Đối với Chu Cận Nghiêm, chỉ là một bữa rượu với bạn, hay một cái túi cho người tình.

 

Nhưng với tôi, đó là ranh giới sinh tử.

 

Sau phẫu thuật, bà nắm chặt tay tôi, dặn đi dặn lại.

 

Không thể vì số tiền đó không đáng gì với người khác, mà bản thân mình cũng xem thường nó.

 

Thế nên ba năm qua, tôi luôn nghe lời Chu Cận Nghiêm. Dù yêu cầu vô lý đến đâu, tôi cũng gật đầu.

 

“Nhưng... tôi thật sự phải tiếp tục tiêu hao tuổi xuân, lý tưởng, và khát vọng của mình ở đây sao?”

 

Nghĩa trang vắng lặng, chỉ còn tiếng gió và tiếng côn trùng.

 

Trên bia, ngoại vẫn lặng lẽ nhìn tôi.

 

Nhưng bà, sẽ không bao giờ trả lời tôi nữa.

 

5

 

Chiều hôm đó, bất ngờ có người tìm đến tôi.

 

Là Lâm Gia.

 

Không còn vẻ cao ngạo lúc đối đầu Lục Tư Tư, giờ cô ta trông tơi tả, thảm hại.

 

Ngồi ở góc quán cà phê, cô ta nói:

 

“Lục Tư Tư đối xử với cô như vậy, cô hẳn rất hận cô ta đúng không?”

 

“Tôi biết cô vất vả lắm mới bám được vào Chu Cận Nghiêm, cuối cùng cô ta về lại phá hỏng tất cả. Tôi có ảnh họ qua đêm với nhau, chỉ cần tung ra, cô chỉ cần lên tiếng xác nhận mình là bạn gái chính thức, sự nghiệp của cô ta sẽ tan tành.”

 

“Bông hoa nhài tinh khiết? Hừ, chẳng qua là loại biết rõ có người yêu mà vẫn chen chân.”

 

Tôi uống hết ly nước chanh, lắc đầu từ chối.

 

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự điên cuồng của Lâm Gia.

 

Sự nghiệp cô ta từng tự hào bị Chu Cận Nghiêm đập tan, lý trí cũng chẳng còn.

 

Tối hôm đó, ảnh thân mật của Lục Tư Tư và Chu Cận Nghiêm lên hot search.

Loading...