Thu Nguyệt
Chương 26
Ở trong quân doanh đã nhiều ngày như vậy, được rất nhiều người hoặc vô tình hoặc hữu ý nhắc nhở, nếu bảo ta không có một chút đề phòng nào với Vương giám quân, thì ta chính là kẻ ngốc. Có điều cho dù có chuẩn bị thế nào đi nữa, ta cũng không nghĩ hắn sẽ xuất hiện trước mặt mình như thế này, còn mang theo vẻ mặt tươi cười khiến người ta muốn nôn ọe, ác liệt đến độ khiến tóc gáy của ta dựng hết cả lên.
Ta kìm không được, cơ thể bất giác đứng thẳng dậy, đồng thời thoái lui một bước ra cửa, lại cảm thấy mình tỏ ra yếu thế là không đúng, miễn cưỡng đứng lại, đút tay vào trong ống tay áo mới lên tiếng.
“Giám quân đại nhân, chẳng phải ngài đang gặp các quân y ở một phòng khác sao?”
Ta lùi lại phía sau đổi lấy Vương giám quân tiếp tục sấn tới, ánh nến rọi vào mặt hắn, chiếu hắt ra gương mặt bóng lưỡng dầu.
“Bọn họ đi hết rồi, ta là một mình đến gặp cậu.”
Hắn ta tiến lại gần, thời tiết đã bước vào cuối thu nhưng cơ thể béo phục phịch vẫn tỏa ra hơi nóng hầm hập khiến ta lại bất giác lui về sau mấy bước, lưng đụng phải cánh cửa, ta thử đẩy ra, nhưng cánh cửa kia đứng im re không mảy may nhúc nhích.
“Cậu tên là Tiểu Nguyệt phải không? Đừng sợ, ở đây chỉ có hai chúng ta, sẽ không có ai tiến vào làm phiền đâu.” Vương giám quân cười nói, còn nhanh tay cầm lấy đĩa bánh điểm tâm trên bàn.
“Đây là bánh hoàng hậu đã sai người cho khoái mã mang từ kinh thành đến, thời gian rất chuẩn xác, vừa vặn đưa đến nơi lúc chúng ta vào trại, mượn để chiêu đãi cậu, tiểu ân nhân cứu mạng của ta.”
Ta không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt cái đầu heo này, bèn đứng thẳng người lên sau đó đáp hắn: “Đa tạ Vương giám quân, vừa rồi mọi người đều đã ăn rồi.”
“Đừng nhắc tới bọn chúng.” Hắn vẫy vẫy tay: “Cậu lại đây ngồi đi, chúng ta tâm sự một chút, đến bây giờ ta vẫn chưa có cơ hội để cảm ơn cậu một cách tử tế.”
Hắn vừa nói vừa giơ tay kéo ta, ta nhanh chóng né qua một bên, nếu cửa đã không mở ra được, thì chi bằng tự mình đi tới ghế ngồi xuống.
“Thầy thuốc trị bệnh cứu người, đây là điều tại hạ nên làm, Vương giám quân không cần khách khí.”
Cánh tay Vương giám quân chộp vào không khí, gương mặt loáng cái cứng đờ, nhưng trong mắt ta mà nói, cũng chỉ là mấy ngấn thịt trên mặt hắn giật giật mà thôi, hoàn toàn không đủ để xác định đó là biểu cảm hắn ta không vui.
Nhưng chỉ một giây sau hắn đã cười bả lả, đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta. Chiếc ghế dựa rất rộng, nhưng khi hắn vừa ngồi xuống, trên ghế không còn dư lấy một khoảng trống, thịt nung núc như muốn căng phọt ra khỏi tay vịn.
“Từ tướng quân mang binh ra ngoài.” Hắn lên tiếng, thay đổi đề tài.
Ta nghe thấy hắn nhắc tới sư phụ liền đáp: “Vâng, tại hạ nghe thủ vệ nói có người Liêu quấy nhiễu thôn trang gần đây, sư phụ dẫn người đi thăm dò tình hình.”
“Người Từ gia quả nhiên giống hệt nhau, bách tính gặp gian nguy là lập tức mang binh đi đầu.” Vương giám quân chậc chậc hai tiếng, rồi nói tiếp: “Cứ như vậy bỏ cậu lại đây, trong doanh trại có buồn không? Nào, ăn một khối bánh điểm tâm đi, cái này ngon lắm.”
“Tại hạ ăn no rồi.”
“Đừng khách khí mà, nào, há miệng, ta đút cho cậu ăn, nhìn cái miệng nhỏ nhắn chúm chím môi hồng của cậu kìa.” Hắn cầm miếng bánh lên, khóe miệng sáng loang loáng, khiến ta nghi ngờ đó chính là nước bọt phản chiếu.
Theo bản năng ta cảm thấy nguy hiểm, liền ngửa đầu ra sau tránh thoát khối bánh điểm tâm đút tới kia, miệng suýt chút nữa đã thốt ra ‘Vương giám quân, ngài xem ta, ta là nam…’
Câu nói vừa vọt tới khóe miệng, ta đột nhiên nghĩ đến lời Phượng Ca nói, cậu ta nói Vương giám quân thích nhất nam hài xinh đẹp, nếu ta nói ra như vậy, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao.
Phượng Ca nói mập mờ lấp lửng, lúc trước ta vẫn không rõ ý của hắn, hiện tại… hiện tại, ta đã hiểu cặn kẽ, té ra Vương giám quân là Long Dương chi hảo, thích những tiểu nam hài tươi non ngon miệng.
(*Long Dương chi hảo = đoạn tụ chi phích: đồng tính luyến ái ở nam giới.)
Vậy có phải ta nên nói ‘Vương giám quân, ngài xem ta, ta là nữ…’
Vương giám quân vẫn đang không ngừng dí sát lại gần, khuôn mặt vốn nùng nục béo tròn không ngừng phóng đại ra trước mắt ta. Trước giờ ta chưa từng cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi đến vậy, ngón tay đã siết chặt chiếc khăn trong tay áo, trong đầu lại có tiếng hét cảnh báo.
Không thể dùng dược với hắn, ta đã hứa với sư phụ tuyệt đối không bao giờ hạ thuốc bất kỳ một ai trong quân doanh. Sư phụ nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ta đã hứa với người rồi, vậy thì quyết không thể nuốt lời.
Ta ngả người quá sâu, chiếc ghế gỗ tựa hồ không chống đỡ nổi nữa, ọp à ọp ẹp phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’, hàm răng của Vương giám quân lộ ra, khi nói chuyện hơi nóng phụt hết lên mặt ta.
“Đừng trốn nữa, Tiểu Nguyệt, ngày đó vừa nhìn thấy cậu ta đã nghĩ, dáng vẻ cậu xinh đẹp mềm mại non mịn như vậy, sao Từ Bội Thu lại nỡ để cậu ở trong quân doanh chịu khổ chứ, sau này hãy đi theo ta đi, ta sẽ không đối xử tệ với cậu đâu, cậu nhìn xem chỗ này của ta…”
Tràng thao thao bất tuyệt của Vương giám quân kết thúc bằng một tiếng thét chói tai, toàn thân giật nảy lùi về sau, đụng ngã lăn cả cái bàn, đồng thời ngón tay run run chỉ vào ta.
“Cậu, cái gì trên mặt cậu thế này!”
Ta rốt cuộc đã có thể ngồi yên ổn trên ghế, đồng thời đưa tay sờ sờ mặt mình, không cần soi gương ta cũng biết, hiện tại bây giờ, trên mặt ta đã nổi đầy những nốt đỏ sưng phù. Ta lại nhìn mu bàn tay của mình, hài lòng khi thấy trên mu bàn tay cũng có các triệu chứng tương tự.
Cảm giác đau đớn và ngứa ngáy khiến ta thể hiện rất tốt vẻ kinh ngạc đầy sợ hãi, đau đớn: “Đây là cái gì vậy? Trời ơi, giám quân đại nhân, hình như ta đã bị lây bệnh dịch rồi, mau cứu ta với!”
Ta vừa nói vừa đứng dậy tiến từng bước về phía Vương giám quân. Trên mặt hắn lộ rõ vẻ kinh hoàng khiếp đảm, hắn lại thụt lùi về sau, không may va phải cái bàn đang nằm chỏng chơ dưới đất, toàn thân ngã bổ chửng ra sau, mông nện xuống đất, hắn quáng quàng thụt lùi tay chân, đồng thời giơ một tay lên ngăn ta.
“Cậu đừng tới đây, đừng đụng vào ta, bệnh dịch lây truyền sẽ chết người, người đâu! Người đâu, mau tới đây!”
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, có mấy tay cẩm y vệ vọt vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng đều kinh hãi. Vương giám quân ngồi xộc xệch giữa đống hỗn độn gào rống: “Còn không mau lôi cậu ta ra ngoài cho ta, mau lên, mau lên đi!”
Mấy người kia xông tới tính lôi ta đi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ta toàn thân lập tức cứng đờ. Ta còn định dọa cho bọn họ một trận, nhưng nhiệt độ cơ thể ta đã tăng cao, sắp rơi vào cơn sốt, mắt hoa, mặt mày choáng váng, tự biết mình không chống đỡ được bao lâu đành phải tha cho bọn họ, chống đầu nói: “Đưa ta về phòng là được rồi, ta sẽ tự chăm sóc cho mình.”
Ta bị bọn họ ba chân bốn cẳng đưa về phòng. Sư phụ và nhóm đội trưởng kiêu kỵ đã đi ra ngoài, chỉ có Phượng Ca lật đật chạy ra, nhìn thấy bộ dạng của ta liền hốt hoảng la lên. Hắn túm lấy mấy người đưa ta về, hỏi đầu đuôi đã xảy ra chuyện gì, mấy tay cẩm y vệ kia làm gì có chuyện để ý tới hắn, lập tức thả ta xuống, xoay người đi một mạch. Phượng Ca hớt hải đi tới đi lui xung quanh ta, nước mắt cũng thay nhau túa ra.
Ta bị chính mình hạ dược khiến cho toàn thân sốt cao, đang lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy hắn khóc liền thở dài, ráng dành ra chút hơi sức an ủi hắn.
“Không có việc gì đâu Phượng Ca, ta không sao.”
Phượng Ca vò đầu bứt tóc: “Cô xem mặt của cô, trên người cô nữa, mấy cái mụt này là cái gì? Vừa rồi cô đi tới chỗ của Vương giám quân phải không? Là hắn ta đã khiến cô thành ra như vậy sao?”
Giọng của Phượng Ca ồn ào khiến ta muốn bịt lỗ tai lại, nhưng lại không có sức, cố vật lộn với cảm giác mơ màng, ráng giữ đầu óc tỉnh táo, nói: “Đây là do ta tự làm, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi, cậu đừng nói chuyện nữa, để ta ngủ một lát đi.”
Phượng Ca mắt điếc tai ngơ, vẫn đứng ở đó vò đầu bứt tóc, nước mắt bão tố tuôn trào: “Trời ơi, tướng quân nhìn thấy sẽ thế nào đây? Làm sao bây giờ? Ta phải làm gì bây giờ?”
Ta lại gắng gượng, thều thào: “Phượng Ca, rót cho ta chén nước, ta muốn uống nước.”
Phượng Ca nhận được chỉ thị rõ ràng, lúc này mới định thần lại, đáp một tiếng sau đó xoay người thoăn thoắt chạy ra ngoài, chạy được giữa chừng lại quay đầu lại, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Cô đừng xảy ra chuyện gì đó, ta sẽ lập tức trở lại ngay.”
Ta thở dài, quấn mình trong chăn nhắm mắt lại. Đầu óc mê man hỗn loạn, các nốt u trên người đều đau buốt.
Ta muốn tự bôi cho mình một ít thuốc, nhưng ngón tay nặng trịch không cách nào nhấc lên nổi, cuối cùng vẫn quyết định bỏ cuộc. Đau thì đau thôi, dù sao thì một lúc nữa chúng cũng sẽ lặn xuống, bôi thuốc cần phải làm bao nhiêu là động tác? Hiện tại, ta cũng không muốn nhúc nhích chút nào.
Đang lúc mơ mơ màng màng, ta bỗng nhiên nghĩ đến vị đại ca công tử đã bị ta hạ bột gây tê bên bờ sông lúc chiều, rồi nở nụ cười khổ.
—— Người sống trên đời, quả nhiên có báo ứng.
Cánh cửa bị đẩy ra, có người sải bước đi đến bên giường, sau đó có một bàn tay đặt trên vai ta.
Ta xoay người: “Phượng Ca… sư phụ!”
Ta cảm thấy giọng nói của mình rất lớn, nhưng vào đến tai lại yếu ớt như tiếng thều thào.
Cửa không đóng, áo giáp bạc trên người sư phụ hắt ra ánh sáng bàng bạc mờ ảo dưới ánh trăng. Ta còn chưa kịp phản ứng, người đã cúi xuống, bàn tay đang đặt trên vai di chuyển qua khuôn mặt ta, hơi thở nặng nề.
Trong phòng không thắp đèn, ta nương theo ánh trăng ngắm nhìn gương mặt sư phụ. Trên gương mặt ấy bỗng cuộn trào sự tức giận cùng sát khí khiến ta bất giác ngừng thở.
Tướng quân nổi giận, đến trăm vạn hùng binh cũng im bặt như thóc, huống chi là ta?
Ánh mắt sư phụ đối diện với ánh mắt ta, sau đó đôi mắt ta bị bàn tay người che lại, bên tai vang lên giọng nói của sư phụ, không biết vì sao trầm khàn hơn bình thường rất nhiều.
“Xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết.”
Ta kìm không được, cơ thể bất giác đứng thẳng dậy, đồng thời thoái lui một bước ra cửa, lại cảm thấy mình tỏ ra yếu thế là không đúng, miễn cưỡng đứng lại, đút tay vào trong ống tay áo mới lên tiếng.
“Giám quân đại nhân, chẳng phải ngài đang gặp các quân y ở một phòng khác sao?”
Ta lùi lại phía sau đổi lấy Vương giám quân tiếp tục sấn tới, ánh nến rọi vào mặt hắn, chiếu hắt ra gương mặt bóng lưỡng dầu.
“Bọn họ đi hết rồi, ta là một mình đến gặp cậu.”
Hắn ta tiến lại gần, thời tiết đã bước vào cuối thu nhưng cơ thể béo phục phịch vẫn tỏa ra hơi nóng hầm hập khiến ta lại bất giác lui về sau mấy bước, lưng đụng phải cánh cửa, ta thử đẩy ra, nhưng cánh cửa kia đứng im re không mảy may nhúc nhích.
“Cậu tên là Tiểu Nguyệt phải không? Đừng sợ, ở đây chỉ có hai chúng ta, sẽ không có ai tiến vào làm phiền đâu.” Vương giám quân cười nói, còn nhanh tay cầm lấy đĩa bánh điểm tâm trên bàn.
“Đây là bánh hoàng hậu đã sai người cho khoái mã mang từ kinh thành đến, thời gian rất chuẩn xác, vừa vặn đưa đến nơi lúc chúng ta vào trại, mượn để chiêu đãi cậu, tiểu ân nhân cứu mạng của ta.”
Ta không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt cái đầu heo này, bèn đứng thẳng người lên sau đó đáp hắn: “Đa tạ Vương giám quân, vừa rồi mọi người đều đã ăn rồi.”
“Đừng nhắc tới bọn chúng.” Hắn vẫy vẫy tay: “Cậu lại đây ngồi đi, chúng ta tâm sự một chút, đến bây giờ ta vẫn chưa có cơ hội để cảm ơn cậu một cách tử tế.”
Hắn vừa nói vừa giơ tay kéo ta, ta nhanh chóng né qua một bên, nếu cửa đã không mở ra được, thì chi bằng tự mình đi tới ghế ngồi xuống.
“Thầy thuốc trị bệnh cứu người, đây là điều tại hạ nên làm, Vương giám quân không cần khách khí.”
Cánh tay Vương giám quân chộp vào không khí, gương mặt loáng cái cứng đờ, nhưng trong mắt ta mà nói, cũng chỉ là mấy ngấn thịt trên mặt hắn giật giật mà thôi, hoàn toàn không đủ để xác định đó là biểu cảm hắn ta không vui.
Nhưng chỉ một giây sau hắn đã cười bả lả, đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ta. Chiếc ghế dựa rất rộng, nhưng khi hắn vừa ngồi xuống, trên ghế không còn dư lấy một khoảng trống, thịt nung núc như muốn căng phọt ra khỏi tay vịn.
“Từ tướng quân mang binh ra ngoài.” Hắn lên tiếng, thay đổi đề tài.
Ta nghe thấy hắn nhắc tới sư phụ liền đáp: “Vâng, tại hạ nghe thủ vệ nói có người Liêu quấy nhiễu thôn trang gần đây, sư phụ dẫn người đi thăm dò tình hình.”
“Người Từ gia quả nhiên giống hệt nhau, bách tính gặp gian nguy là lập tức mang binh đi đầu.” Vương giám quân chậc chậc hai tiếng, rồi nói tiếp: “Cứ như vậy bỏ cậu lại đây, trong doanh trại có buồn không? Nào, ăn một khối bánh điểm tâm đi, cái này ngon lắm.”
“Tại hạ ăn no rồi.”
“Đừng khách khí mà, nào, há miệng, ta đút cho cậu ăn, nhìn cái miệng nhỏ nhắn chúm chím môi hồng của cậu kìa.” Hắn cầm miếng bánh lên, khóe miệng sáng loang loáng, khiến ta nghi ngờ đó chính là nước bọt phản chiếu.
Theo bản năng ta cảm thấy nguy hiểm, liền ngửa đầu ra sau tránh thoát khối bánh điểm tâm đút tới kia, miệng suýt chút nữa đã thốt ra ‘Vương giám quân, ngài xem ta, ta là nam…’
Câu nói vừa vọt tới khóe miệng, ta đột nhiên nghĩ đến lời Phượng Ca nói, cậu ta nói Vương giám quân thích nhất nam hài xinh đẹp, nếu ta nói ra như vậy, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao.
Phượng Ca nói mập mờ lấp lửng, lúc trước ta vẫn không rõ ý của hắn, hiện tại… hiện tại, ta đã hiểu cặn kẽ, té ra Vương giám quân là Long Dương chi hảo, thích những tiểu nam hài tươi non ngon miệng.
(*Long Dương chi hảo = đoạn tụ chi phích: đồng tính luyến ái ở nam giới.)
Vậy có phải ta nên nói ‘Vương giám quân, ngài xem ta, ta là nữ…’
Vương giám quân vẫn đang không ngừng dí sát lại gần, khuôn mặt vốn nùng nục béo tròn không ngừng phóng đại ra trước mắt ta. Trước giờ ta chưa từng cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi đến vậy, ngón tay đã siết chặt chiếc khăn trong tay áo, trong đầu lại có tiếng hét cảnh báo.
Không thể dùng dược với hắn, ta đã hứa với sư phụ tuyệt đối không bao giờ hạ thuốc bất kỳ một ai trong quân doanh. Sư phụ nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ta đã hứa với người rồi, vậy thì quyết không thể nuốt lời.
Ta ngả người quá sâu, chiếc ghế gỗ tựa hồ không chống đỡ nổi nữa, ọp à ọp ẹp phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’, hàm răng của Vương giám quân lộ ra, khi nói chuyện hơi nóng phụt hết lên mặt ta.
“Đừng trốn nữa, Tiểu Nguyệt, ngày đó vừa nhìn thấy cậu ta đã nghĩ, dáng vẻ cậu xinh đẹp mềm mại non mịn như vậy, sao Từ Bội Thu lại nỡ để cậu ở trong quân doanh chịu khổ chứ, sau này hãy đi theo ta đi, ta sẽ không đối xử tệ với cậu đâu, cậu nhìn xem chỗ này của ta…”
Tràng thao thao bất tuyệt của Vương giám quân kết thúc bằng một tiếng thét chói tai, toàn thân giật nảy lùi về sau, đụng ngã lăn cả cái bàn, đồng thời ngón tay run run chỉ vào ta.
“Cậu, cái gì trên mặt cậu thế này!”
Ta rốt cuộc đã có thể ngồi yên ổn trên ghế, đồng thời đưa tay sờ sờ mặt mình, không cần soi gương ta cũng biết, hiện tại bây giờ, trên mặt ta đã nổi đầy những nốt đỏ sưng phù. Ta lại nhìn mu bàn tay của mình, hài lòng khi thấy trên mu bàn tay cũng có các triệu chứng tương tự.
Cảm giác đau đớn và ngứa ngáy khiến ta thể hiện rất tốt vẻ kinh ngạc đầy sợ hãi, đau đớn: “Đây là cái gì vậy? Trời ơi, giám quân đại nhân, hình như ta đã bị lây bệnh dịch rồi, mau cứu ta với!”
Ta vừa nói vừa đứng dậy tiến từng bước về phía Vương giám quân. Trên mặt hắn lộ rõ vẻ kinh hoàng khiếp đảm, hắn lại thụt lùi về sau, không may va phải cái bàn đang nằm chỏng chơ dưới đất, toàn thân ngã bổ chửng ra sau, mông nện xuống đất, hắn quáng quàng thụt lùi tay chân, đồng thời giơ một tay lên ngăn ta.
“Cậu đừng tới đây, đừng đụng vào ta, bệnh dịch lây truyền sẽ chết người, người đâu! Người đâu, mau tới đây!”
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, có mấy tay cẩm y vệ vọt vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng đều kinh hãi. Vương giám quân ngồi xộc xệch giữa đống hỗn độn gào rống: “Còn không mau lôi cậu ta ra ngoài cho ta, mau lên, mau lên đi!”
Mấy người kia xông tới tính lôi ta đi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ta toàn thân lập tức cứng đờ. Ta còn định dọa cho bọn họ một trận, nhưng nhiệt độ cơ thể ta đã tăng cao, sắp rơi vào cơn sốt, mắt hoa, mặt mày choáng váng, tự biết mình không chống đỡ được bao lâu đành phải tha cho bọn họ, chống đầu nói: “Đưa ta về phòng là được rồi, ta sẽ tự chăm sóc cho mình.”
Ta bị bọn họ ba chân bốn cẳng đưa về phòng. Sư phụ và nhóm đội trưởng kiêu kỵ đã đi ra ngoài, chỉ có Phượng Ca lật đật chạy ra, nhìn thấy bộ dạng của ta liền hốt hoảng la lên. Hắn túm lấy mấy người đưa ta về, hỏi đầu đuôi đã xảy ra chuyện gì, mấy tay cẩm y vệ kia làm gì có chuyện để ý tới hắn, lập tức thả ta xuống, xoay người đi một mạch. Phượng Ca hớt hải đi tới đi lui xung quanh ta, nước mắt cũng thay nhau túa ra.
Ta bị chính mình hạ dược khiến cho toàn thân sốt cao, đang lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy hắn khóc liền thở dài, ráng dành ra chút hơi sức an ủi hắn.
“Không có việc gì đâu Phượng Ca, ta không sao.”
Phượng Ca vò đầu bứt tóc: “Cô xem mặt của cô, trên người cô nữa, mấy cái mụt này là cái gì? Vừa rồi cô đi tới chỗ của Vương giám quân phải không? Là hắn ta đã khiến cô thành ra như vậy sao?”
Giọng của Phượng Ca ồn ào khiến ta muốn bịt lỗ tai lại, nhưng lại không có sức, cố vật lộn với cảm giác mơ màng, ráng giữ đầu óc tỉnh táo, nói: “Đây là do ta tự làm, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi, cậu đừng nói chuyện nữa, để ta ngủ một lát đi.”
Phượng Ca mắt điếc tai ngơ, vẫn đứng ở đó vò đầu bứt tóc, nước mắt bão tố tuôn trào: “Trời ơi, tướng quân nhìn thấy sẽ thế nào đây? Làm sao bây giờ? Ta phải làm gì bây giờ?”
Ta lại gắng gượng, thều thào: “Phượng Ca, rót cho ta chén nước, ta muốn uống nước.”
Phượng Ca nhận được chỉ thị rõ ràng, lúc này mới định thần lại, đáp một tiếng sau đó xoay người thoăn thoắt chạy ra ngoài, chạy được giữa chừng lại quay đầu lại, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Cô đừng xảy ra chuyện gì đó, ta sẽ lập tức trở lại ngay.”
Ta thở dài, quấn mình trong chăn nhắm mắt lại. Đầu óc mê man hỗn loạn, các nốt u trên người đều đau buốt.
Ta muốn tự bôi cho mình một ít thuốc, nhưng ngón tay nặng trịch không cách nào nhấc lên nổi, cuối cùng vẫn quyết định bỏ cuộc. Đau thì đau thôi, dù sao thì một lúc nữa chúng cũng sẽ lặn xuống, bôi thuốc cần phải làm bao nhiêu là động tác? Hiện tại, ta cũng không muốn nhúc nhích chút nào.
Đang lúc mơ mơ màng màng, ta bỗng nhiên nghĩ đến vị đại ca công tử đã bị ta hạ bột gây tê bên bờ sông lúc chiều, rồi nở nụ cười khổ.
—— Người sống trên đời, quả nhiên có báo ứng.
Cánh cửa bị đẩy ra, có người sải bước đi đến bên giường, sau đó có một bàn tay đặt trên vai ta.
Ta xoay người: “Phượng Ca… sư phụ!”
Ta cảm thấy giọng nói của mình rất lớn, nhưng vào đến tai lại yếu ớt như tiếng thều thào.
Cửa không đóng, áo giáp bạc trên người sư phụ hắt ra ánh sáng bàng bạc mờ ảo dưới ánh trăng. Ta còn chưa kịp phản ứng, người đã cúi xuống, bàn tay đang đặt trên vai di chuyển qua khuôn mặt ta, hơi thở nặng nề.
Trong phòng không thắp đèn, ta nương theo ánh trăng ngắm nhìn gương mặt sư phụ. Trên gương mặt ấy bỗng cuộn trào sự tức giận cùng sát khí khiến ta bất giác ngừng thở.
Tướng quân nổi giận, đến trăm vạn hùng binh cũng im bặt như thóc, huống chi là ta?
Ánh mắt sư phụ đối diện với ánh mắt ta, sau đó đôi mắt ta bị bàn tay người che lại, bên tai vang lên giọng nói của sư phụ, không biết vì sao trầm khàn hơn bình thường rất nhiều.
“Xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương