Thu Nguyệt
Chương 27
Ta bị dọa cho sợ đến choáng váng, ánh mắt bị che kín cũng không biết tránh ra, sư phụ vừa hỏi đã lập tức đáp ngay, bởi vì sợ, giọng ríu lại.
“Không, không có chuyện gì, Vương giám quân tìm con, ông ta không cho con đi, con không có hạ thuốc ông ta, đây là con tự làm mình, không phải, là ông ta muốn con…”
Hai mắt ta bị che kín, trong bóng tối không nhìn thấy gì, lòng cuống quýt, nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, ngay cả bản thân ta cũng không biết mình đang nói gì.
Bàn tay trên mắt rời đi, ta còn chưa kịp mở mắt ra đã bị ôm lấy, là sư phụ, hai cánh tay đỡ ta dậy khỏi giường, ôm vào lòng, làn da nóng như thiêu đốt của ta áp vào áo giáp lạnh như băng, thoải mái đến nỗi khiến ta muốn lớn tiếng thở dài.
Ta muốn vòng tay ôm sư phụ, nhưng ngón tay vừa giơ lên đã cảm thấy thân thể sư phụ cứng đờ, từng cơ bắp trên người căng cứng, ta kinh hãi, quay đầu sang định nói chuyện, lại nhìn thấy phần cổ nơi ta áp mặt vào gân xanh nổi gồ lên, mạch nảy thình thịch.
Ngay cả những người chưa từng đọc qua sách thuốc cũng biết đây là phản ứng của một người khi họ giận dữ, trái tim ta vừa mới thả lỏng đôi chút lại bị treo lên lơ lửng, quên luôn cả lắp bắp: “Sư phụ, con không sao, con có thuốc, sáng mai là khỏi ạ.”
Một hồi lâu sau sư phụ mới trả lời, chỉ một chữ đơn giản: “Tốt.” Sau đó chậm rãi buông ta ra, ngẩng đầu lên, đứng dậy bên giường nhìn ta.
Ta cảm giác được sư phụ chuẩn bị rời đi, lập tức muốn giữ người lại, nhưng sư phụ đã xoay người sang chỗ khác, ta lại không còn đủ sức để kiểm soát động tác của mình, lần này nửa thân người nhoài ra khỏi giường, rốt cuộc chỉ bắt được một góc áo choàng của sư phụ.
Sư phụ nhanh chóng xoay lại đỡ lấy ta, cẩn thận đặt ta lại trên giường.
“Sư phụ, người đi đâu vậy ạ?”
Sư phụ ngừng một lúc, đáp: “Ta bảo Phượng Ca vào chăm sóc con.”
“Ông ta đã bị dọa cho sợ rồi, sau này sẽ không dám đến tìm con nữa, sư phụ, người đừng đi, người đừng để ý tới ông ta.” Dưới tình thế cấp bách, ngay cả ba chữ Vương giám quân ta cũng quên. Những lời Quý tiên sinh đã nói như vẫn còn văng vẳng bên tai, ông ấy nói sư phụ càng quan tâm ta, ta càng trở thành điểm yếu cho người ta nắm, ta không muốn như vậy.
Ta nói một hơi, ngón tay vẫn níu chặt áo choàng của sư phụ, chết cũng không buông.
Bước chân sư phụ thoáng khựng lại, ta thấy vậy hít vào một hơi, chuyển qua dùng kế sách ai binh*: “Đừng kêu Phượng Ca, sư phụ, người đừng đi, người bôi thuốc cho con được không? Con đau, cả người chỗ nào cũng đau.”
(*Ai binh: kế sách thu hút sự chú ý, đồng tình, thương cảm của đối phương nhằm đạt được mục đích mong muốn. Người xưa có câu: Kiêu binh tất bại, ai binh tất thắng.)
Sư phụ nghe đến đó liền khom người xuống, cầm lấy bàn tay ta đang túm chặt áo choàng của người, giọng nói dường như mang theo âm thanh của tiếng thở dài.
“Được rồi, ta không đi, con để thuốc ở đâu? Ta bôi cho con.”
Phượng Ca vào hai lần đưa nước nóng và khăn sạch, lần nào cũng nhìn ta không ngừng hít nước mũi, ta nghe thấy mà ruột gan thắt lại.
Mỗi lần Phượng Ca đi ra ngoài, bên ngoài phòng liền truyền vào tiếng ồn ào nói chuyện, trong đó giọng của Hàn Vân đặc biệt lớn dễ nhận ra nhất, ta còn nghe thấy tiếng của Từ Bình, hỏi Phượng Ca có phải là người của Vương giám quân đưa ta về hay không? Ngữ điệu vô cùng đáng sợ, hoàn toàn khác hẳn bình thường, hại ta cũng không dám tưởng tượng sắc mặt hắn lúc nói chuyện như thế nào.
Sau đó vẫn là sư phụ đi ra ngoài, hạ lệnh cho bọn họ giải tán, bầu không khí mới yên tĩnh trở lại. Lúc quay vào sư phụ khép cửa lại, rồi thắp ngọn nến trên bàn lên.
Ta tự giác đưa tay ra, sư phụ đổ thuốc trong lọ sứ vào lòng bàn tay, sau đó chầm chậm thoa lên mặt và tay ta. Ngón tay thon dài của sư phụ lướt qua những nốt đỏ sưng tấy, cảm giác mát lạnh lan tỏa, lúc người thoa đến mặt ta, vết chai mỏng trên ngón tay nhẹ nhàng cọ qua khiến ta không kìm lòng được nhắm mắt lại, như con mèo nhỏ được vỗ về bất giác cọ cọ mấy cái vào tay người.
Ngón tay của sư phụ dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục động tác bôi thuốc. Ta nghe thấy tiếng hít thở thật sâu truyền từ trên đỉnh đầu, theo sau là giọng nói kìm nén của sư phụ:
“Có đau không?”
Ta mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt sư phụ, mặc dù nét mặt bình thản nhưng thần sắc tái nhợt.
Ta đột nhiên có chút lo lắng, nhìn thật kỹ người rồi nói: “Không đau, sư phụ người có sao không? Bọn họ nói có quân Liêu tới cắt cỏ…”
Ta nói không đầu không đuôi như vậy, vậy mà sư phụ cũng có thể hiểu được, người trả lời ta: “Lúc ta dẫn người tới đó, quân Liêu đã đi rồi. Thôn trang bị tàn phá nặng nề, người cần giúp đỡ rất nhiều, cho nên chậm trễ thời gian trở về trại.”
Tốc độ nói của sư phụ không nhanh, người chậm rãi nói, nhưng so với thường ngày người đã nói nhiều hơn rất nhiều.
Ta nghĩ đến những lời thủ vệ canh gác ở cổng chính đã nói, trong lòng cảm thấy rất thương những thôn dân này.
“Thôn bị đốt ư? Có người bị thương không ạ?”
“Có.”
“Ai? Ai bị thương vậy ạ?” Ta lo lắng, không kìm được bắt lấy tay sư phụ, muốn nhìn rõ người hơn một chút.
“Không phải người của chúng ta, là dân làng.” Sư phụ ấn tay ta xuống.
“Giá như con có mặt ở đó thì tốt biết mấy.” Ta nhẹ nhàng thở ra, lòng vẫn thấy khó chịu.
Lần này, sư phụ không có đáp lời ta ngay, động tác trên tay cũng ngừng lại, sau một hồi lâu mới lên tiếng.
“Nơi đó nguy hiểm.”
Ta sờ sờ mặt, không dám nói tiếp, sợ lỡ như vừa mở miệng ra sư phụ lại bổ sung thêm một câu — nhìn con thế này, ở đây cũng không an toàn, vẫn nên đưa con trở về — thì tiêu tùng.
“Đừng đụng vào, mới vừa bôi thuốc.” Sư phụ bắt lấy tay ta: “Còn đau ở đâu không?”
“Dạ không, chỉ có trên mặt và tay dính bột thuốc, những chỗ khác đều không có. Hiện tại đã thoa thuốc, cả mặt và tay cũng không còn đau nữa. Sư phụ đừng lo lắng, sáng mai là hết sưng ngay ạ.”
Sư phụ gật đầu, một lúc sao lại vươn tay ra, xoa đầu ta: “Vậy thì con ngủ đi.”
Ta ngập ngừng hồi lâu, muốn nói nhưng lại không dám, ngón tay ôm lấy góc áo choàng của sư phụ, vẫn là sư phụ hiểu ta, một lúc lâu sau người lại lên tiếng: “Ngủ đi, ta ở đây với con.”
Giọng nói của sư phụ ôn hòa ấm áp, hồi bé mỗi lần ta bị bệnh, người cũng ở bên ta như thế này, ngồi như vậy suốt cả một đêm. Giờ ngẫm lại, kỳ thật hồi bé ta rất ỷ lại vào người, cứ bám chặt lấy người không buông, trẻ con, thỉnh thoảng được đằng chân lân đằng đầu, nhất định người phải ôm, cho đến khi ta ngủ mới thôi.
Nhưng mà vì sao sắc mặt của sư phụ lại nhợt nhạt như vậy. Thời điểm người bôi thuốc cho ta, lực ngón tay ổn định vững vàng, khi nói chuyện giọng nói vẫn ấm áp ôn hòa, thậm chí còn nói nhiều hơn cả bình thường đôi chút, chỉ có điều trên mặt không có huyết sắc, khiến cho lông mày và ánh mắt càng thêm đen thẫm, khiến ta có chút sợ hãi.
“Còn chưa ngủ sao?”
“Ngủ ạ, ngủ ạ.” Ta đáp lời, lập tức nhắm mắt lại, nhưng loáng cái lại mở ra, đồng thời nằm dịch người vào trong chừa chỗ.
“Sư phụ, người không mệt sao? Đừng ngồi nữa, lên giường nằm đi ạ.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cả gian phòng liền yên lặng.
Sự im lặng này kéo dài trong chốc lát, ngay lúc ta nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ chờ được câu trả lời của sư phụ, người lại đứng lên thổi tắt ánh nến, rồi cởi áo giáp ra trước mặt ta.
Trong phòng chỉ còn lại bóng tối, ta chỉ nghe thấy tiếng kim loại cọ vào nhau. Chờ đến khi hai mắt ta thích nghi với bóng tối, dần dần có thể nhận ra hình dáng khái quát của mọi vật thì sư phụ đã ngồi trên giường.
Giường cũng không nhỏ, nhưng khi sư phụ ngồi xuống ta liền cảm thấy không còn một chỗ trống nào, chật đến độ ta không thể nhích ra sau, cũng không muốn nhích. Sư phụ vừa dang cánh tay ra, ta đã lăn về phía người, người đón lấy ta, nằm xuống ngay ngắn mới cất lời, trong giọng nói có phần bất đắc dĩ.
“Nhìn con xem, đến bây giờ mà vẫn còn giống như trẻ con.”
Bên dưới lớp áo giáp tướng quân là bộ võ phục đơn giản, may bằng loại vải dệt thông thường, không thể nào sánh được với lăng la tơ lụa trên người Vương giám quân, nhưng đối với ta mà nói đó là thứ ấm áp nhất trên thế gian này, mang theo mùi hương nam nhân duy nhất mà ta quen thuộc.
(*Lăng la tơ lụa: là một thành ngữ chỉ quần áo tơ lụa tinh xảo, tuyệt mỹ.)
Đã nhiều năm như vậy, mùi hương trên người sư phụ vẫn không khác gì mùi hương trong ký ức của ta, đó là mùi cỏ cây xanh tươi trên núi Bạch Linh, là mùi thơm của dược thảo phơi dưới ánh mặt trời lượn lờ quanh gian nhà nhỏ có hàng giậu trúc bao quanh. Chỉ là nếu hít thật sâu, có thể ngửi thấy đâu đó một mùi hương xa lạ đan quyện vào nhau, một mùi hương ta không thể nói rõ.
Mãi sau này ta mới biết, đó là mùi vị của chiến trường, bởi nhiều năm chinh chiến, khói thuốc súng đã hòa tan vào máu thịt, tẩy thế nào cũng không hết.
Chỉ là khi đó, ta không có thời gian để nghĩ tới vấn đề này, ta đặt tay lên ngực sư phụ, ở trong lòng người nhắm mắt lại, đồng thời trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy biết ơn sâu sắc từng nốt sưng phù trên người mình.
Ta nghĩ rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua, nhưng sáng ngày hôm sau ta mới biết, chuyện mà tướng quân đã quyết định, căn bản sẽ không bao giờ vì người khác mà lay chuyển.
“Không, không có chuyện gì, Vương giám quân tìm con, ông ta không cho con đi, con không có hạ thuốc ông ta, đây là con tự làm mình, không phải, là ông ta muốn con…”
Hai mắt ta bị che kín, trong bóng tối không nhìn thấy gì, lòng cuống quýt, nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, ngay cả bản thân ta cũng không biết mình đang nói gì.
Bàn tay trên mắt rời đi, ta còn chưa kịp mở mắt ra đã bị ôm lấy, là sư phụ, hai cánh tay đỡ ta dậy khỏi giường, ôm vào lòng, làn da nóng như thiêu đốt của ta áp vào áo giáp lạnh như băng, thoải mái đến nỗi khiến ta muốn lớn tiếng thở dài.
Ta muốn vòng tay ôm sư phụ, nhưng ngón tay vừa giơ lên đã cảm thấy thân thể sư phụ cứng đờ, từng cơ bắp trên người căng cứng, ta kinh hãi, quay đầu sang định nói chuyện, lại nhìn thấy phần cổ nơi ta áp mặt vào gân xanh nổi gồ lên, mạch nảy thình thịch.
Ngay cả những người chưa từng đọc qua sách thuốc cũng biết đây là phản ứng của một người khi họ giận dữ, trái tim ta vừa mới thả lỏng đôi chút lại bị treo lên lơ lửng, quên luôn cả lắp bắp: “Sư phụ, con không sao, con có thuốc, sáng mai là khỏi ạ.”
Một hồi lâu sau sư phụ mới trả lời, chỉ một chữ đơn giản: “Tốt.” Sau đó chậm rãi buông ta ra, ngẩng đầu lên, đứng dậy bên giường nhìn ta.
Ta cảm giác được sư phụ chuẩn bị rời đi, lập tức muốn giữ người lại, nhưng sư phụ đã xoay người sang chỗ khác, ta lại không còn đủ sức để kiểm soát động tác của mình, lần này nửa thân người nhoài ra khỏi giường, rốt cuộc chỉ bắt được một góc áo choàng của sư phụ.
Sư phụ nhanh chóng xoay lại đỡ lấy ta, cẩn thận đặt ta lại trên giường.
“Sư phụ, người đi đâu vậy ạ?”
Sư phụ ngừng một lúc, đáp: “Ta bảo Phượng Ca vào chăm sóc con.”
“Ông ta đã bị dọa cho sợ rồi, sau này sẽ không dám đến tìm con nữa, sư phụ, người đừng đi, người đừng để ý tới ông ta.” Dưới tình thế cấp bách, ngay cả ba chữ Vương giám quân ta cũng quên. Những lời Quý tiên sinh đã nói như vẫn còn văng vẳng bên tai, ông ấy nói sư phụ càng quan tâm ta, ta càng trở thành điểm yếu cho người ta nắm, ta không muốn như vậy.
Ta nói một hơi, ngón tay vẫn níu chặt áo choàng của sư phụ, chết cũng không buông.
Bước chân sư phụ thoáng khựng lại, ta thấy vậy hít vào một hơi, chuyển qua dùng kế sách ai binh*: “Đừng kêu Phượng Ca, sư phụ, người đừng đi, người bôi thuốc cho con được không? Con đau, cả người chỗ nào cũng đau.”
(*Ai binh: kế sách thu hút sự chú ý, đồng tình, thương cảm của đối phương nhằm đạt được mục đích mong muốn. Người xưa có câu: Kiêu binh tất bại, ai binh tất thắng.)
Sư phụ nghe đến đó liền khom người xuống, cầm lấy bàn tay ta đang túm chặt áo choàng của người, giọng nói dường như mang theo âm thanh của tiếng thở dài.
“Được rồi, ta không đi, con để thuốc ở đâu? Ta bôi cho con.”
Phượng Ca vào hai lần đưa nước nóng và khăn sạch, lần nào cũng nhìn ta không ngừng hít nước mũi, ta nghe thấy mà ruột gan thắt lại.
Mỗi lần Phượng Ca đi ra ngoài, bên ngoài phòng liền truyền vào tiếng ồn ào nói chuyện, trong đó giọng của Hàn Vân đặc biệt lớn dễ nhận ra nhất, ta còn nghe thấy tiếng của Từ Bình, hỏi Phượng Ca có phải là người của Vương giám quân đưa ta về hay không? Ngữ điệu vô cùng đáng sợ, hoàn toàn khác hẳn bình thường, hại ta cũng không dám tưởng tượng sắc mặt hắn lúc nói chuyện như thế nào.
Sau đó vẫn là sư phụ đi ra ngoài, hạ lệnh cho bọn họ giải tán, bầu không khí mới yên tĩnh trở lại. Lúc quay vào sư phụ khép cửa lại, rồi thắp ngọn nến trên bàn lên.
Ta tự giác đưa tay ra, sư phụ đổ thuốc trong lọ sứ vào lòng bàn tay, sau đó chầm chậm thoa lên mặt và tay ta. Ngón tay thon dài của sư phụ lướt qua những nốt đỏ sưng tấy, cảm giác mát lạnh lan tỏa, lúc người thoa đến mặt ta, vết chai mỏng trên ngón tay nhẹ nhàng cọ qua khiến ta không kìm lòng được nhắm mắt lại, như con mèo nhỏ được vỗ về bất giác cọ cọ mấy cái vào tay người.
Ngón tay của sư phụ dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục động tác bôi thuốc. Ta nghe thấy tiếng hít thở thật sâu truyền từ trên đỉnh đầu, theo sau là giọng nói kìm nén của sư phụ:
“Có đau không?”
Ta mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt sư phụ, mặc dù nét mặt bình thản nhưng thần sắc tái nhợt.
Ta đột nhiên có chút lo lắng, nhìn thật kỹ người rồi nói: “Không đau, sư phụ người có sao không? Bọn họ nói có quân Liêu tới cắt cỏ…”
Ta nói không đầu không đuôi như vậy, vậy mà sư phụ cũng có thể hiểu được, người trả lời ta: “Lúc ta dẫn người tới đó, quân Liêu đã đi rồi. Thôn trang bị tàn phá nặng nề, người cần giúp đỡ rất nhiều, cho nên chậm trễ thời gian trở về trại.”
Tốc độ nói của sư phụ không nhanh, người chậm rãi nói, nhưng so với thường ngày người đã nói nhiều hơn rất nhiều.
Ta nghĩ đến những lời thủ vệ canh gác ở cổng chính đã nói, trong lòng cảm thấy rất thương những thôn dân này.
“Thôn bị đốt ư? Có người bị thương không ạ?”
“Có.”
“Ai? Ai bị thương vậy ạ?” Ta lo lắng, không kìm được bắt lấy tay sư phụ, muốn nhìn rõ người hơn một chút.
“Không phải người của chúng ta, là dân làng.” Sư phụ ấn tay ta xuống.
“Giá như con có mặt ở đó thì tốt biết mấy.” Ta nhẹ nhàng thở ra, lòng vẫn thấy khó chịu.
Lần này, sư phụ không có đáp lời ta ngay, động tác trên tay cũng ngừng lại, sau một hồi lâu mới lên tiếng.
“Nơi đó nguy hiểm.”
Ta sờ sờ mặt, không dám nói tiếp, sợ lỡ như vừa mở miệng ra sư phụ lại bổ sung thêm một câu — nhìn con thế này, ở đây cũng không an toàn, vẫn nên đưa con trở về — thì tiêu tùng.
“Đừng đụng vào, mới vừa bôi thuốc.” Sư phụ bắt lấy tay ta: “Còn đau ở đâu không?”
“Dạ không, chỉ có trên mặt và tay dính bột thuốc, những chỗ khác đều không có. Hiện tại đã thoa thuốc, cả mặt và tay cũng không còn đau nữa. Sư phụ đừng lo lắng, sáng mai là hết sưng ngay ạ.”
Sư phụ gật đầu, một lúc sao lại vươn tay ra, xoa đầu ta: “Vậy thì con ngủ đi.”
Ta ngập ngừng hồi lâu, muốn nói nhưng lại không dám, ngón tay ôm lấy góc áo choàng của sư phụ, vẫn là sư phụ hiểu ta, một lúc lâu sau người lại lên tiếng: “Ngủ đi, ta ở đây với con.”
Giọng nói của sư phụ ôn hòa ấm áp, hồi bé mỗi lần ta bị bệnh, người cũng ở bên ta như thế này, ngồi như vậy suốt cả một đêm. Giờ ngẫm lại, kỳ thật hồi bé ta rất ỷ lại vào người, cứ bám chặt lấy người không buông, trẻ con, thỉnh thoảng được đằng chân lân đằng đầu, nhất định người phải ôm, cho đến khi ta ngủ mới thôi.
Nhưng mà vì sao sắc mặt của sư phụ lại nhợt nhạt như vậy. Thời điểm người bôi thuốc cho ta, lực ngón tay ổn định vững vàng, khi nói chuyện giọng nói vẫn ấm áp ôn hòa, thậm chí còn nói nhiều hơn cả bình thường đôi chút, chỉ có điều trên mặt không có huyết sắc, khiến cho lông mày và ánh mắt càng thêm đen thẫm, khiến ta có chút sợ hãi.
“Còn chưa ngủ sao?”
“Ngủ ạ, ngủ ạ.” Ta đáp lời, lập tức nhắm mắt lại, nhưng loáng cái lại mở ra, đồng thời nằm dịch người vào trong chừa chỗ.
“Sư phụ, người không mệt sao? Đừng ngồi nữa, lên giường nằm đi ạ.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cả gian phòng liền yên lặng.
Sự im lặng này kéo dài trong chốc lát, ngay lúc ta nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ chờ được câu trả lời của sư phụ, người lại đứng lên thổi tắt ánh nến, rồi cởi áo giáp ra trước mặt ta.
Trong phòng chỉ còn lại bóng tối, ta chỉ nghe thấy tiếng kim loại cọ vào nhau. Chờ đến khi hai mắt ta thích nghi với bóng tối, dần dần có thể nhận ra hình dáng khái quát của mọi vật thì sư phụ đã ngồi trên giường.
Giường cũng không nhỏ, nhưng khi sư phụ ngồi xuống ta liền cảm thấy không còn một chỗ trống nào, chật đến độ ta không thể nhích ra sau, cũng không muốn nhích. Sư phụ vừa dang cánh tay ra, ta đã lăn về phía người, người đón lấy ta, nằm xuống ngay ngắn mới cất lời, trong giọng nói có phần bất đắc dĩ.
“Nhìn con xem, đến bây giờ mà vẫn còn giống như trẻ con.”
Bên dưới lớp áo giáp tướng quân là bộ võ phục đơn giản, may bằng loại vải dệt thông thường, không thể nào sánh được với lăng la tơ lụa trên người Vương giám quân, nhưng đối với ta mà nói đó là thứ ấm áp nhất trên thế gian này, mang theo mùi hương nam nhân duy nhất mà ta quen thuộc.
(*Lăng la tơ lụa: là một thành ngữ chỉ quần áo tơ lụa tinh xảo, tuyệt mỹ.)
Đã nhiều năm như vậy, mùi hương trên người sư phụ vẫn không khác gì mùi hương trong ký ức của ta, đó là mùi cỏ cây xanh tươi trên núi Bạch Linh, là mùi thơm của dược thảo phơi dưới ánh mặt trời lượn lờ quanh gian nhà nhỏ có hàng giậu trúc bao quanh. Chỉ là nếu hít thật sâu, có thể ngửi thấy đâu đó một mùi hương xa lạ đan quyện vào nhau, một mùi hương ta không thể nói rõ.
Mãi sau này ta mới biết, đó là mùi vị của chiến trường, bởi nhiều năm chinh chiến, khói thuốc súng đã hòa tan vào máu thịt, tẩy thế nào cũng không hết.
Chỉ là khi đó, ta không có thời gian để nghĩ tới vấn đề này, ta đặt tay lên ngực sư phụ, ở trong lòng người nhắm mắt lại, đồng thời trong khoảnh khắc đó, ta cảm thấy biết ơn sâu sắc từng nốt sưng phù trên người mình.
Ta nghĩ rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua, nhưng sáng ngày hôm sau ta mới biết, chuyện mà tướng quân đã quyết định, căn bản sẽ không bao giờ vì người khác mà lay chuyển.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương