Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tôi Không Phải Là Trạm Thu Gom Rác - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Nghĩ chắc có chuyện công ty gấp, tôi gọi với vào phòng tắm nơi anh đang tắm:

 

“Anh ơi, điện thoại anh có tin nhắn kìa, có cần em mở xem giúp không?”

 

“ Người anh đang ướt, em xem giúp anh với nha!”

 

Tôi mở điện thoại ra thì không có tin nhắn mới, chỉ có một yêu cầu kết bạn – mà lại gửi liên tiếp tới mấy lần.

 

Nhìn kỹ ảnh đại diện, tôi thấy quen quen.

 

Chẳng phải là cô giáo Trương Tư Kỳ của con tôi sao?

 

Tôi còn chưa kịp bấm đồng ý thì chồng tôi đã tắm xong bước ra:
“Ai nhắn đó em?”

 

“Cô giáo của Húc Húc kết bạn với anh.”

 

“Cô giáo? Không phải cô ấy đã có số của em rồi sao?”

 

Ban ngày bảo tụi nhỏ vẽ logo xe, ban đêm lại kết bạn với chồng tôi? Hai chuyện này cộng lại khiến tôi thấy không ổn chút nào.

 

Anh chấp nhận lời mời, lập tức nhận được tin nhắn:

“Chào anh, tôi là cô giáo của Húc Húc, mình từng gặp rồi đó ạ.”

 

“Xin lỗi vì làm phiền anh tối muộn. Chuyện là mai trường có tổ chức hội thao cho phụ huynh và các bé, anh có thể đến tham gia được không?”

 

Trường có nhóm chat phụ huynh, cô cũng có số tôi, vậy cớ gì phải vòng vo kết bạn với chồng tôi?

 

Trực giác mách bảo tôi – chuyện này không đơn giản.

 

Tôi liếc sang hỏi:

“Thế anh có định đi không?”

 

“Mai anh rảnh, đi cùng em luôn. Hội thao mà, có bố mẹ đi chung càng tốt chứ sao!”

 

Sáng hôm sau, hai vợ chồng cùng đưa con đến trường.

 

Vừa bước xuống xe, đã thấy cô Trương Tư Kỳ đứng trước cổng.

 

Cô ta mặc váy trắng, đi tất dài đến gối, tóc buộc hai bên trông như nữ sinh trung học – vừa trong sáng vừa tươi tắn.

 

Thấy tôi, cô ta khựng lại một chút rồi nở nụ cười ngọt ngào:

 

“Hôm nay chị đến đón bé à? Mấy hôm trước toàn là giúp việc đưa đón mà!”

 

Chưa kịp trả lời, cô ta đã quay sang chồng tôi, cười như hoa nở:

“Anh là bố của bé Húc Húc đúng không? Nghe bé kể suốt là bố đẹp trai lắm, giờ gặp rồi, đúng là danh bất hư truyền!”

 

“Anh bận rộn ít đến trường, để em dẫn anh tham quan nha?”

 

Giọng cô ta đầy háo hức, cứ như chờ mong lời đồng ý từ chồng tôi.

 

Nhưng anh chỉ lịch sự mỉm cười:

“Không cần đâu cô giáo, Húc Húc dẫn tôi đi được rồi.”

 

“Phải không con trai?”

 

Nói xong, anh bế con lên và cùng đi về phía lớp học.

 

Cô Trương đứng sượng mặt, cười gượng gạo rồi đành đi phía sau tôi.

 

Cô giáo vẫn hay lạnh lùng trong nhóm chat, hôm nay lại đặc biệt niềm nở:

“Chị là mẹ bé Húc Húc phải không? Nhìn chị trẻ trung thế này, không ai nghĩ chị đã ngoài ba mươi rồi đâu!”

 

“Thật đấy, nhìn chị mới thấy câu ‘người đẹp vì lụa’ không hề sai. Từ trên xuống dưới toàn đồ hiệu, khí chất ngời ngời! Nhưng chị là nội trợ mà, anh nhà làm sao nỡ tiêu nhiều tiền cho chị vậy?”

 

Ánh mắt tôi từ bóng lưng hai cha con quay lại nhìn cô ta.
Có lẽ ánh nhìn của tôi quá sắc, nên nụ cười trên mặt Trương Tư Kỳ bỗng cứng lại.

 

“Chị đừng hiểu lầm nha, em chỉ thấy anh nhà thương chị quá, khiến người khác ghen tị thôi. Chị chẳng phải làm gì, mà lại có chồng vừa kiếm tiền giỏi, vừa đẹp trai, đúng là phúc phần mấy đời ấy chứ!”

 

Dù có ngốc đến đâu tôi cũng nghe ra sự mỉa mai.
Nói trắng ra, cô ta đang ám chỉ tôi không xứng với chồng mình.

 

Cô ta đâu biết, nhà tôi làm trong ngành dược, kinh doanh trải dài cả nước. Ngay cả công ty mà Lưu Chính Hạo – chồng tôi – đang làm việc cũng là một trong những chi nhánh thuộc tập đoàn của gia đình tôi.

 

Sau khi sinh con, tôi chủ động lui về chăm lo gia đình, nhưng những quyết sách lớn của công ty vẫn cần tôi gật đầu.

 

Tất nhiên, mấy chuyện này không cần thiết phải giải thích cho cô ta biết.

 

Tôi chỉ cười nhàn nhạt: “Đúng vậy đó, ai bảo tôi có ông chồng yêu chiều tôi quá làm gì.”

 

Trương Tư Kỳ rõ ràng đang ghen lồng ghen lộn, nhưng lại phải cố tỏ ra vui vẻ. Nhìn mà thấy buồn cười.

 

Hội thao nhanh chóng bắt đầu. Trước khi bước vào thi đấu, giáo viên các lớp đứng lên phổ biến quy tắc cho phụ huynh và học sinh.

 

“Các vị phụ huynh và các con, trong lúc thi đấu nếu gặp bất kỳ vấn đề nào, hãy báo ngay với giáo viên. Nếu có khó chịu trong người hay tình huống đặc biệt, tuyệt đối đừng cố gắng quá sức nhé!”

 

“Ví dụ như mẹ bé Húc Húc đây, em thấy chị có vẻ đã tiêm filler vùng má rồi nhỉ? Mấy hoạt động vận động mạnh thì  chắc chị khỏi thảm gia ha!”

 

Cô ta nói to đến mức tất cả phụ huynh và học sinh đều quay lại nhìn tôi với vẻ tò mò.

 

Nếu trước đó tôi chỉ cảm thấy khó chịu, thì câu này đúng là khiến tôi phát tởm.

 

Tôi lập tức lạnh mặt: “Ai nói với cô tôi tiêm filler? Tất cả những gì cô thấy đều là tự nhiên! Là giáo viên dạy trẻ mà dám buông lời bừa bãi, không sợ ảnh hưởng xấu đến các con à?”

 

“Cô nói tôi tiêm filler, có bằng chứng không? Tự mình thấy hay chính tay cô làm? Nếu không, thì đây chẳng phải là vu khống, bôi nhọ danh dự tôi sao?”

 

Trương Tư Kỳ không ngờ tôi phản ứng mạnh như vậy, mắt đỏ hoe, cố làm ra vẻ tội nghiệp:

 

“Chị đừng giận, em chỉ định nhắc mọi người lưu ý chút thôi, lời nói có hơi lỡ lời…”

 

“Tại chị trẻ quá, da lại đẹp, em cứ tưởng chị làm gì đó…”

 

“Xin lỗi chị, chị đừng giận nhé!”

 

Cô ta vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, ai không biết còn tưởng tôi đang batnat cô ta.

 

Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Lưu Chính Hạo thấy vậy, nhẹ kéo tay tôi:

“Thôi mà em, chắc cô giáo chỉ lỡ lời thôi. Hôm nay chủ yếu là để chơi với con, đừng để chuyện nhỏ phá hỏng tâm trạng.”

 

Chồng tôi, trong tình huống này không đứng về phía tôi, lại chọn cách dàn hòa, khiến tôi càng khó chịu.

 

Chưa kịp nói gì, anh đã bế Húc Húc lên:

“Húc Húc ơi, con bảo mẹ đừng giận nha. Giận nhiều sẽ nhanh có nếp nhăn đấy, dỗ mẹ đi con.”

 

Tôi đang tức nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của con trai, cũng không nỡ bùng nổ.


Cố gắng kìm lại cơn giận, tôi nói:

“Chuyện này tôi có thể bỏ qua, nhưng mong cô giáo sau này nên cẩn trọng lời nói.”

 

Trương Tư Kỳ rối rít cảm ơn, xem như chuyện này tạm khép lại.

 

Màn thi đầu tiên là tiếp sức chuyền bóng bằng gia đình ba người. Ai chuyền bóng về rổ nhanh nhất sẽ thắng.

 

Một bé khác chỉ có một phụ huynh đi cùng, nên Trương Tư Kỳ tham gia cùng họ.

 

Tôi và con trai đảm nhận chặng đầu, Lưu Chính Hạo làm chặng giữa.

 

Khi tôi đang cổ vũ cho con, thì Trương Tư Kỳ đột nhiên “vấp” té… một cách rất đúng lúc – và rơi trúng ngay vào lòng chồng tôi.

 

Lưu Chính Hạo đỡ lấy vai và eo cô ta, ân cần hỏi:

“Cô Trương không sao chứ?”

 

“Chân tôi hình như trẹo rồi… Anh có thể dìu tôi sang bên kia ngồi nghỉ chút không?”

 

Một câu mà nói đầy vẻ lả lơi.

 

Nếu lúc này tôi còn không nhìn ra cô ta có ý gì thì tôi đúng là sống uổng phí.

 

Không để anh trả lời, tôi bước tới chen vào, đỡ lấy tay cô ta:

“Chồng tôi còn đang bận chơi với con, để tôi giúp cô.”

 

Sắc mặt Trương Tư Kỳ lập tức sầm lại, mới nãy còn cần người đỡ, giờ tự đi được luôn.

 

May mà sau đó cô ta không giở thêm chiêu trò gì nữa.

Loading...