Tôi Không Phải Là Trạm Thu Gom Rác - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Trên đường về, tôi bỗng thấy muốn chuyển trường cho con.
Nhưng nghĩ kỹ lại, trường này là tôi chọn kỹ càng, con cũng thích thầy cô và bạn bè ở đây. Hơn nữa, chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp mẫu giáo, giờ thay đổi cũng chẳng hợp lý.
Tôi chỉ mong ai đó có thể biết điều một chút.
Nhưng mấy hôm sau, con trai đi học về mặt mũi ủ rũ, tôi hỏi gì cũng không nói.
Đang định đến trường tìm hiểu thì tình cờ lướt TikTok, tôi phát hiện tài khoản của Trương Tư Kỳ.
Ban đầu chỉ đăng mấy tấm ảnh sống ảo, nhưng hai ngày gần đây lại xuất hiện video… trong đó cô ta bắt con tôi gọi mình là “mẹ”.
Con trai tôi là bản sao hoàn hảo giữa tôi và Lưu Chính Hạo, đẹp trai y như idol nhí.
Chỉ mới bốn video mà cô ta đã hút gần 100 nghìn lượt theo dõi.
Bình luận toàn là khen con tôi dễ thương, đẹp trai, còn có người tưởng cô ta thật sự là mẹ ruột – khen tình cảm mẹ con cảm động.
Đối mặt với những bình luận trên mạng, Trương Tư Kỳ chẳng hề lên tiếng đính chính, ngược lại còn trả lời bằng mấy câu úp mở khiến người khác càng thêm hiểu lầm.
Chỉ trong thời gian ngắn, tài khoản của cô ta nổi như cồn, thậm chí còn được các nhãn hàng mẹ và bé liên hệ mời hợp tác quảng cáo.
Thích chồng tôi thì thôi đi, giờ còn định "nhận vơ" luôn con trai tôi?
Thế thì đừng trách tôi không nể tình nữa!
Tôi lập tức gửi mấy đoạn video đó cho hiệu trưởng trường mẫu giáo.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hiệu trưởng ngay lập tức yêu cầu Trương Tư Kỳ phải xin lỗi tôi.
Khi tôi bước vào văn phòng, cô ta đang đứng đó với bộ mặt tội nghiệp.
“Chị... em xin lỗi! Nhưng mà Húc Húc cũng thích em nên mới gọi em là mẹ mà, chị làm mẹ chắc không nỡ giận bé đúng không?”
Tôi hít sâu một hơi — giỏi thật, còn biết đổi hướng dư luận.
Rõ ràng là lỗi của cô ta, giờ lại đổ lên đầu con trai tôi?
Tôi không mắc bẫy. Tôi quay sang nhìn hiệu trưởng, bình tĩnh nói:
“Tôi chỉ có một yêu cầu: Trường phải sa thải cô Trương Tư Kỳ.”
“Nếu không, tôi sẽ chuyển hết video mà cô ta đăng lên mạng vào nhóm phụ huynh lớp, để mọi người cùng xem thử — liệu họ có muốn con mình được dạy bởi một người hướng dẫn trẻ con gọi mình là ‘mẹ’ không.”
Thái độ của tôi rất rõ ràng.
Tôi cũng không quên nhắc lại cho hiệu trưởng biết những lời bóng gió đầy ác ý mà cô ta từng nói trong buổi hội thao.
Hiệu trưởng ban đầu còn định xin giúp cô ta, nhưng sau khi nghe hết, lập tức thanh toán lương cho Trương Tư Kỳ và tuyên bố: không cần quay lại làm nữa.
Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc. Ai ngờ chỉ hai hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Bạch Lộ – trưởng phòng nhân sự, cũng là bạn thân tôi.
Khi tôi đến công ty, đã thấy Trương Tư Kỳ đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc, xung quanh tụ tập không ít người hóng chuyện.
Vừa thấy tôi, tiếng khóc của cô ta lập tức to hơn.
“Chị ơi, em xin chị! Tha cho em một con đường sống với! Em thật sự không thể mất công việc này được!”
“Ba mẹ em đã lớn tuổi, lại bệnh tật triền miên, em còn có một đứa em trai bị suy thận phải lọc máu cách ngày, cả nhà chỉ trông vào mình em… Nếu em thất nghiệp thì nhà em sống sao nổi?”
Nghe thì có vẻ nói với tôi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào chồng tôi – Lưu Chính Hạo.
Thấy tôi vẫn im lặng, cô ta dứt khoát quỳ xuống trước mặt tôi.
“Chị Giang, em cầu xin chị! Đừng để hiệu trưởng đuổi việc em!”
“Em không như chị may mắn lấy được chồng giàu, sống sung sướng không phải lo toan gì. Em phải tự lực cánh sinh, tất cả đều dựa vào đôi tay mình!”
“Chị chỉ vì không vui mà khiến em mất việc, với gia đình em, đó là đòn chí mạng!”
“Làm ơn… tha cho em một con đường sống!”
Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Lưu Chính Hạo vội vàng bước tới định đỡ cô ta dậy, ai ngờ Trương Tư Kỳ lại ôm chặt lấy tay anh.
Thế là anh đành phải nửa ngồi nửa quỳ, luống cuống nói:
“Cô Trương, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ gọi điện cho hiệu trưởng, xin bà ấy cho cô quay lại.”
Tôi giận đến buồn cười.
Con tôi gọi người khác là “mẹ”, cuối cùng lỗi lại là của tôi?
Tôi lạnh giọng:
“Ý anh là… chuyện này là do em làm quá lên à?”
Lưu Chính Hạo cười gượng:
“Em đừng như vậy được không? Cô ấy cũng chỉ là vô tình, mình đừng ép người quá đáng... Tha cho cô ấy lần này đi mà.”
Tôi chẳng cần suy nghĩ, đáp ngay:
“Không!”
Trong văn phòng có không ít nhân viên đang chứng kiến.
Có lẽ vì tôi không nể mặt anh trước bao người nên Lưu Chính Hạo sa sầm mặt:
“Em lúc nào cũng cứng đầu cứng cổ, có cần thiết phải làm mọi chuyện căng thế không?”
“Cô Trương, đừng để ý, tôi sẽ nói chuyện với hiệu trưởng. Cô ấy sẽ hiểu mà.”
Trương Tư Kỳ lúc này lại thể hiện ra vẻ “biết điều”:
“Giám đốc Lưu, đừng cãi nhau với Chị Giang vì em nữa.”
“Em không biết gia đình hai người có thế lực như vậy…”
Nói tới đây, cô ta còn cố gắng lau nước mắt, tỏ vẻ kiên cường:
“Thôi thì em sẽ đi rửa bát thuê, chỉ cần có việc là được… dù sao cũng phải sống tiếp chứ…”
Cô ta vừa dứt lời, Lưu Chính Hạo đã quýnh quáng:
“Đừng nói thế, tôi sẽ giúp cô!”
Tôi nghe mà không nhịn được nữa.
“Muốn cô ta quay lại trường làm? Được thôi, xem thử anh có bản lĩnh đó không đã!”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi không ngoảnh lại.