Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Tôi Không Phải Là Trạm Thu Gom Rác - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

“Giám đốc Lưu, anh đừng van xin cô ta nữa! Loại phụ nữ như vậy vốn không xứng đáng để anh phải hạ mình! Cô ta đã nói những lời đó, rõ ràng trong lòng chẳng hề có anh hay bé Ánh!”

 

“Thật ra em đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên rồi… Trước giờ chỉ vì ngại thân phận anh nên em không dám nói. Nhưng giờ anh đã quyết định ly hôn, em cũng không cần phải giấu nữa.”

 

“Giám đốc Lưu, em thích anh! Không vì tiền, không vì địa vị, chỉ vì anh là anh. Xin anh cho em một cơ hội!”

 

Lời tỏ tình bất ngờ khiến Lưu Chính Hạo toát mồ hôi lạnh.

“Cô đang nói linh tinh gì vậy? Tôi có vợ rồi!”

 

“Vợ anh thì sao? Cô ta còn đòi ly hôn, còn gì đáng để tiếc nuối nữa?”

 

Ánh mắt Trương Tư Kỳ nhìn tôi bỗng trở nên độc địa:

“Anh biết cô ta đi đâu mấy ngày qua không? Biết vì sao hôm nay lại lạnh lùng đòi ly hôn không? Vì cô ta sớm đã qua lại với người đàn ông khác rồi! Một người đàn bà như thế, hoàn toàn không xứng với tình cảm của anh!”

 

Nghe đến đó, Lưu Chính Hạo đột nhiên kích động nắm lấy vai cô ta:
“Cô nói thật chứ?”

 

Trương Tư Kỳ bị phản ứng của anh ta làm cho khựng lại, nhưng đến nước này rồi, cô ta đành cắn răng gật đầu.

 

“Tôi tận mắt thấy cô ta lên xe một người đàn ông lạ, còn ôm ấp tình tứ với nhau suốt dọc đường!”

 

Nghe xong, Lưu Chính Hạo không tức giận, ngược lại còn như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

 

Khi ngẩng đầu lên, sắc mặt anh ta đã thay đổi hoàn toàn:
“Giang Nguyệt, em không quên thỏa thuận tiền hôn nhân của chúng ta đấy chứ?”

 

“Nói thật, mấy năm nay tôi đã quá chán ngán em và gia đình cao cao tại thượng của em rồi. Các người chưa bao giờ coi trọng tôi! Tôi sống thế này đã quá đủ rồi!”

 

“Chính em là người sai trước, đừng quên theo thỏa thuận, nếu em ngoại tình trong hôn nhân, tài sản sẽ phải chia một nửa cho tôi!”

 

Tôi sững người.
Không ngờ anh ta lại nuôi trong lòng nhiều bất mãn đến thế.

 

Từ một thanh niên nhà quê, bố tôi giao công ty cho anh ta quản lý, còn tạo điều kiện cho tiếp xúc các mối quan hệ lớn. Tất cả những gì anh ta có ngày hôm nay đều là nhờ gia đình tôi — thế mà giờ đây anh ta lại quay sang cắn ngược?

 

Tôi bật cười lạnh:
“Hóa ra anh đã ấm ức đến vậy, thế sao không sớm rời khỏi cuộc sống này? Hay là... tiếc cái vị trí tổng giám đốc anh đang ngồi?”

 

Lưu Chính Hạo gạt tay:
“Thôi khỏi nói! Em sai, thì phải chia tài sản theo đúng thỏa thuận!”

 

Lúc này Trương Tư Kỳ mới sực tỉnh, trợn tròn mắt:
“Khoan đã, anh Lưu… Tại sao ly hôn rồi mà còn chia tài sản cho cô ta?”

 

“Cô ta mới là người sai cơ mà, sao anh còn mềm lòng với loại đàn bà như thế?”

 

Lưu Chính Hạo nghẹn họng, nhất thời không biết trả lời sao.

 

Tôi mỉm cười thay anh ta giải thích:
“Vì cái vị giám đốc Lưu của cô, thật ra chỉ là một kẻ tay trắng. Thậm chí tiền học đại học cũng vay tín dụng mới học nổi!”

 

“Cái công ty mà cô đang ngồi đây xin việc chính là của gia đình tôi. Anh ta chẳng qua chỉ là người làm thuê!”

 

“Chúng tôi đúng là có ký hợp đồng tiền hôn nhân. Nhưng trong đó có ghi rõ, nếu tôi là người gây ra đổ vỡ, anh ta sẽ được hưởng một nửa tài sản của tôi.”

 

“Tuy nhiên—”
Tôi thay đổi sắc mặt, tiến đến gần Trương Tư Kỳ, nhìn cô ta chằm chằm.

 

“Cô bảo cô tận mắt thấy tôi ôm ấp đàn ông khác? Sao tôi không nhớ nhỉ? Hay là tôi bị bỏ thuốc rồi?”

 

“Nếu đúng thế thì phải báo công an chứ nhỉ? Tôi gọi cảnh sát, nhờ cô đứng ra làm chứng giúp tôi nhé?”

 

Nói xong tôi rút điện thoại ra, Trương Tư Kỳ cuống quýt giữ tay tôi lại:

“Đừng! Đừng báo công an!”

 

Tôi làm bộ ngơ ngác:
“Sao thế? Cô sợ bị trả thù à? Không sao đâu, tôi sẽ thuê người bảo vệ cô. Tôi còn có thể trả cô một khoản tiền cảm ơn nếu cô chịu hợp tác!”

 

Trương Tư Kỳ nuốt nước bọt, ấp úng:
“Không phải... tôi… tôi nhớ nhầm rồi. Chắc là tôi nhìn nhầm.”

 

Nghe vậy, mặt Lưu Chính Hạo biến sắc:
“Cô vừa bảo thấy tận mắt cơ mà?! Rốt cuộc cô có thấy hay không?!”

 

Trương Tư Kỳ cúi đầu lí nhí:
“Em… em nhìn nhầm rồi…”

 

Tôi nhếch môi cười:
“Chỉ một câu ‘nhìn nhầm’ mà suýt khiến người khác thân bại danh liệt, cô biết hậu quả lớn thế nào không?”

 

“Tôi thấy tinh thần cô hình như không ổn, để đảm bảo quyền lợi đôi bên, tốt nhất cứ để công an xử lý!”

 

Kết quả, Trương Tư Kỳ bị đưa về đồn.
Sau khi công an điều tra rõ mọi chuyện, cô ta chỉ bị cảnh cáo và cho về. Nhưng chuyện đã rùm beng, hình tượng của cô ta hoàn toàn sụp đổ.

 

Còn Lưu Chính Hạo thì chết đứng. Anh ta không ngờ Trương Tư Kỳ lại dám dựng chuyện trắng trợn đến vậy.

 

Giấc mộng chia đôi tài sản cũng theo đó mà tiêu tan.

 

Anh ta khóc lóc van xin tôi tha thứ, quỳ gối trước cửa nhà, mong tôi cho cơ hội làm lại từ đầu.

 

Nhưng xin lỗi, tôi không phải trạm thu hồi rác thải, càng không phải thùng nước cứu hỏa.

 

Dựa theo hợp đồng tiền hôn nhân, anh ta không lấy được xu nào của tôi.
Công ty? Càng không có cửa quay lại.

 

Tin tức vợ chồng tôi ly hôn lan nhanh, chẳng có công ty nào dám tuyển người mang tiếng “ăn cháo đá bát” như anh ta.

 

Anh ta muốn đổi ngành, cũng chỉ có thể làm lại từ vị trí nhân viên quèn.

 

Nhưng đã quen làm tổng giám đốc, làm sao chịu được cuộc sống dưới đáy xã hội?

 

Kết quả, anh ta phải sống trong căn phòng trọ rẻ tiền dưới tầng hầm, ngày ngày say xỉn.

 

Cho đến khi tôi nghe tin… anh ta đã bị bắt.

 

Hóa ra, trong cơn tuyệt vọng, anh ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Trương Tư Kỳ.
Một đêm nọ, anh ta lén theo dõi cô ta, kéo vào hẻm đ á n h đập và làm ra hành vi ghê tởm, rồi còn quay clip tung lên mạng.

 

Cảnh sát nhanh chóng bắt giữ anh ta.
Dù video bị gỡ kịp thời, nhưng tai tiếng đã lan truyền khắp nơi.

 

Mọi chuyện xấu trước đây của Trương Tư Kỳ cũng bị đào lại — từng bị trường mẫu giáo cũ đuổi vì quyến rũ phụ huynh.

 

Cô ta không phải chịu án hình sự, nhưng mỗi khi bước ra đường là bị chỉ trỏ khinh thường.

 

Lúc nghe tin này, tôi đang cùng con trai chơi ở khu vui chơi.

 

Nhìn Húc Húc vui vẻ chạy nhảy trước mặt, trong lòng tôi chỉ còn lại một chữ — may mắn.

 

May mắn vì mình đã tỉnh sớm.
Còn chuyện của hai người đó — từ giờ trở đi, không còn liên quan gì đến tôi nữa.

 

Loading...